Ta Là Chí Tôn

Chương 1142 : Phát!

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Hoắc Vân Phong cũng cười ha ha, nói:



- Đúng vậy, ta đã tận mắt chứng kiến Cửu Tôn phủ một đường xông lên thế như chém trúc, trong lòng vẫn có thể tính toán được, nếu đặc cược, ừ... Nếu đặt cược thì đặt Cửu Tôn phủ là là vụ mua bán kiếm lời, không lỗ được.



Phác Đức Song cười ha ha, khinh bỉ mắng:



- Lão già đầu mọc nhọt chân chảy mủ này, ngươi cho rằng lão tử bị ngươi làm cho buồn nôn à! Ngươi đã nói thế, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện, đặt cược cùng ngươi một trận, ngươi đặt cược Cửu Tôn phủ đúng không? Ta đặt Thất Tinh môn!



Hoắc Vân Phong nhảy dựng dậy, mặt đỏ tía tai:



- Ngươi có ý gì? Vừa rồi bảo ngươi đánh cược ngươi do dự, không có hứng thú. Sao ta không nhớ mình nói muốn cá cược cùng ngươi chứ?



Phác Đức Song nhe răng cười nhìn hắn:



- Lão già chết tiệt này, quả nhiên là có mờ ám! Mới vừa nói các cược, bây giờ lại không cá cược, rõ ràng là đang lừa ta! Nếu ngươi không dám đánh cược, ta cũng không ép ngươi, nhiều lắm là nói cho khắp Thánh Tâm điện biết chuyện này của ngươi, ta muốn xem thử lão tiểu tử ngươi về sau làm sao nhìn người!



Hoắc Vân Phong giận tím mặt:



- Thói đời này, chỉ có cưỡng gian, không có ép đánh cược, Phác Đức Song ngươi có ý gì?



Phác Đức Song khoanh tay nói:



- Lão tử mặc kệ, ngươi không cá cược, ta liền để lộ chuyện xấu của ngươi, quyền lựa chọn thuộc về ngươi!



Hoắc Vân Phong giận tím mặt:



- Phì, ngươi tưởng lão tử thật sự không dám đánh cược với ngươi sao? Ta chỉ sợ lão tiểu tử ngươi táng gia bại sản thôi. Ta dám cược, ngươi có can đảm nhận không?



Phác Đức Song hừ một tiếng:



- Sao không dám? Bất kể ngươi cược thế nào, lão tử đều dám nhận!



- Tốt tốt tốt, lão tử liền cược Cửu Tôn phủ, nhưng tỉ lệ đặt cược do ta quyết định!



Hoắc Vân Phong đỏ mặt tía tai nói:



- Một đền sáu, nếu Cửu Tôn phủ thắng, ngươi phải một đền sáu, ta đặt năm trăm viên linh ngọc cực phẩm, ngươi dám nhận không?!



Phác Đức Song nghe vậy thì ngây ra kinh ngạc nói:
Phác Đức Song đắc ý:



- Thiên Đạo cũng đã chứng kiến, Hoắc Vân Phong, giờ ngươi có không muốn cược cũng không được rồi, coi như ta không tìm ngươi, Thiên Đạo cũng sẽ tìm ngươi.



Hoắc Vân Phong nói:



- Cược thì cược, nhưng chỗ ngươi chỉ có 1300 viên, ta thắng, ngươi phải trả 4000 linh ngọc cực phẩm, còn thiếu rất nhiều đấy!



Phác Đức Song:



- Lời thê được Thiên Đạo chứng kiến, ngươi còn sợ ta quỵt nợ sao? Nếu ta thua, sau khi về sẽ đập nồi bán sắt trả ngươi! Mượn ngàn nhà, vạn hộ cũng có thể quyên góp đủ 4000 viên trả ngươi! Hừ hừ hừ... Ha ha ha ha ha...



Nói xong lời cuối cùng, hắn đột nhiên đắc chí cười ha hả.



Tâm tình rất sảng khoái.



Không ngờ dùng chiêu nát như vậy cũng lừa được Hoắc Vân Phong một số lớn, cảm giác thật thoải mái, thật sướng chết được!



Hoắc Vân Phong ủ rũ và giao ra năm trăm viên linh ngọc cực phẩm, mặt xám như tro nói:



- Trong tay ta tạm thời chỉ có bấy nhiêu... Ai. ta thắng chắc rồi, ta nhất định sẽ thắng, nhất định phải thắng...



Phác Đức Song cười ha ha, lấy ra một nghìn viên linh ngọc cực phẩm của mình, đặt cùng năm trăm Hoắc Vân Phong vào một nhẫn không gian khác, tâm tình sung sướng muốn hát:



- Ta biết ngươi đang an ủi mình, thôi miên chính mình, ta biết, ta biết rất rõ!



Hoắc Vân Phong thở dài:



- Dù sao ta cũng thắng chắc, khẳng định sẽ thắng...



Người nào đó cố gắng duy trì giọng điệu bi thương giả tạo, nhưng trong lòng đã sắp muốn bay lên, phát tài rồi!



Lần này phát tài rồi!



Ha ha ha ha ha ha...



Lão tử sắp phát tài rồi! Phát tài lớn rồi!