Ta Là Chí Tôn
Chương 115 : Công tử Vân Tôn, Thiên Ngoại nhai
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Còn chưa đợi nói xong một câu, thân thể Ngô công công đã lắc lư hai lần, phốc một cái ngã về phía trước. Đầu tiên là quỳ rạp xuống đất, từ đầu gối bắp chân đồng thời vỡ nát, sau đó cả người nhào về phía trước, nằm rạp trên mặt đất, đầu lâu thế mà lăn lông lốc ra ngoài.
Sinh mệnh, tiềm lực toàn thân hắn đã hoàn toàn hao hết, thậm chí ngay cả thần hồn thần thức cũng đều đã tiến hành Vân Tinh Nhiên Hồn.
Thân thể hắn lúc này tựa như gốm vỡ được ráp lại tạm thời, đựng cái tức nát.
Vân Dương hít một hơi thật sâu.
Mùa thu tới lại đến tháng tám trung thu, nên đoàn viên...
Rất rõ ràng.
Thân phận trong tổ chức của vị Ngô công công này, chính là mười lăm tháng tám!
- Từ mùa xuân, lại đột nhiên nhảy đến mùa thu...
Vân Dương tự lẩm bẩm, hắn càng ngày càng cảm giác, chuyện này đúng là khó bề phân biệt...
Mà người Thu đường này, cứ như vậy mà bất ngờ chết trong tay hắn.
Nguyên nhân gây ra, chỉ vì một lần hồ nháo thăm dò!
Một lần thăm do ngoài ý muốn của cả hai!
Dù là Vân Dương hay Ngô công công này, hai người đều hoàn toàn không ý thức được, đối phương là địch nhân chân chính của mình!
Nhưng lại cứ như vậy mà phân sinh tử!
Vân Dương quay người.
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đối diện khiếp sợ đến cực điểm, nhưng cũng sùng bái đến cực điểm, ánh mắt tràn đầy sự tôn kính!
- Ngài... Ngài là Vân Tôn đại nhân?
Lão Mai lắp ba lắp bắp hỏi.
Ánh mắt nóng bỏng của Phương Mặc Phi cũng nhìn Vân Dương:
- Vân Tôn đại nhân?!
Vân Dương nhẹ giọng thở dài, trong mắt như ẩn chứa bao la tuế nguyệt, rốt cục, hắn cô tịch nói:
- Hiện tại, ta là... Vân công tử của các ngươi.
- Vâng! Công tử!
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai lúc này đều đứng thẳng tắp vâng lời!
Ngươi ta công kích, lẫn nhau phòng thủ, giằng co đi giằng có lại. Trong lúc tranh chấp, từ từ đào móc sự tình, thế mới là hiện tượng đúnga.
Mà bây giờ lại...
Chuyện lớn như vậy, lại không tạo ra chút bọt nước.
Điều này đại biểu cái gì?
Điều này đại biểu, những chuyện vốn nên phát sinh, lại bị một cái đại thủ ép xuống!
Sinh sinh ép xuống!
Thế nhưng, ở kinh thành này, ai có lực lượng lớn như vậy a?
Vân Dương hút một hơi thật sâu.
Bất kể nói như thế nào, chuyện Thanh Vân phường cuối cùng cũng có thể thư thả một đoạn thời gian. Chỉ cần bốn tên hoàn khố còn ở lại Thiên Đường thành, chí ít trong thời gian đó, Tứ Quý lâu sẽ sợ ném chuột vỡ bình, nhất định không dám khinh cử vọng động
Dù sao, trong chuyện Thanh Vân phường, trước trước sau sau bọn hắn cũng đã thiệt hại năm người.
Chỉ riêng đối sách tiếp theo, cũng để khiến bọn hắn phải suy nghĩ một hồi.
- Rốt cục cũng có thể thả lỏng một chút...
Ngay khi Vân Dương nghĩ đến điều này, bên ngoài mấy vạn dặm...
Trên một vách đã bị bao phủ bởi sương mù.
Một người áo xám, đang lặng ngồi ở đó.
Trên người hắn, treo năm sáu đầu xích sắt thô to, màu sắc đỏ sậm, ở giữa còn có từng đầu gân huyền thú đỏ sậm.
Hai đầu xiềng xích, xuyên qua giữ lấy xương tỳ bà của hắn.
Đầu xiềng xích thứ ba xuyên qua lồng ngực, quấn qua cột sống hai vòng, dọc theo xích sắt, là một cái động sâu không thấy đáy...
Coi như thế, còn chưa đủ, trên hai đùi hắn, tương tự cũng bị hai đầu xích khóa lại.
Tra tấn mà người nay nhận được, nhìn qua cũng có thể rõ.
Nhưng, gương mặt bình thản không màng danh lợi, hắn ngồi trước bàn đá, chậm rãi ung dung pha trà, uống trà, đối mặt với biển mây không lọt gió trước mắt vẫn thong dong hành động.
Một đạo thân ảnh màu trắng, từ trong biển mây đằng vân giá vũ mà đến, nhưng nơi hắn đi qua, biển mây cuồn cuộn tự động tách ra một con đường.
----------