Ta Là Chí Tôn
Chương 1166 : Chúng ta muốn trả thù! (2)
Ngày đăng: 09:15 30/04/20
Một bên, Phác Đức Song liếc mắt.
Thực sự đúng là con mẹ nó.
Cần nói kỹ đến vậy không?
Mấy cái đó đều là thường thức giang hồ a?!
Những oán thầm thì oán thầm, đáy lòng Phác Đức Song lại ẩn ẩn hâm một đệ tử Cửu Tôn phủ. Nếu năm đó khi hắn học nghệ, cũng có một vị sư trưởng ân cần dạy bảo như này… thành tựu của hắn, tuyệt không chỉ dừng lại như trước mắt a?
Mặc dù không kiên nhẫn, nhưng Phác Đức Song cũng hiểu: Lâm trận mài gương, hiển nhiên thích hợp dùng cho đám thiếu niên mới ra đời này!
Trong lúc này, thứ mà bọn hắn nhớ, hiển nhiên rất hữu dụng. Một khi vào trong, nếu gặp cảnh khó, lại nhớ tới nội dung mà Vân Dương nói, làm theo lời Vân Dương, liền có thể bình an vượt ải…
Như vậy những mục chú ý hôm nay, sẽ trở thành lạc ấn cả đời không thể xóa nhòa của các đệ tử.
Mà loại lạc ấc này, đối với một võ giả mà nói, có thể thu lợi cả đời!
Vân Dương luôn tận dụng mọi tình huống, để các đệ tử được tiến bộ, được cảm ngộ. Nhất là không thể phủ nhận, mỗi lần Vân Dương hắn làm như vậy, đều khiến các đệ tử của hắn được lợi rất nhiều, cả đời không quên.
Sư trưởng có tâm như vậy… vô luận ở đâu, cũng đều cực hiếm.
Phác Đức Song đầy cảm khái, lại kinh hãi nhìn thấy trước mắt đột nhiên sáng bừng lên.
Một cánh cửa thất sắc xuất hiện từ hư vô.
Trong cánh cửa, mơ hồ hiện thần quang xanh mờ, chỉ một thoáng, liền bao lấy hai mươi người Cửu Tôn phủ!
Sau một khắc, cánh của thất sắc liền biến mất, thời gian xuất hiện chỉ có mấy giây.
Giang Lạc Lạc vốn cũng đứng trong đám Cửu Tôn phủ, giờ lại bị bỏ qua, chỉ kịp nói một câu:
- Đại Giang, cẩn thận!
Sau đó liền không nhìn thấy người.
Giang Lạc Lạc một mình đứng ngoài, quật cường mở miệng.
Rõ ràng nàng cũng là phần tử của Cửu Tôn phủ, vì sao lại bỏ nàng a?! Ta còn là lão bà của cao tầng bọn hắn a!
Là bởi nàng không xuất thủ tranh đoạt Thiên Vận kỳ?
Không phải nàng không muốn ra tay, mà là muốn ra tay mà cũng không được a!
Thất Tinh môn cũng không trực tiếp về sơn môn.
- Trước đó bại bởi Cửu Tôn phủ, thua quá oan uổng!
Ngô Dự nghiến răng nghiến lợi, giận không kìm được.
- Không sai, thực lực chân thực của chúng ta rõ là hơn đối phương.
- Cơn tức này, thế nào ta cũng không nuốt trôi được!
- Chương môn, giờ chúng ta đi Cửu Tôn phủ, nhất định phải san bằng sơn môn đáng kiếp này.
Ngô Dự sạm mặt:
- Không nhổ được cục tức này ra, kiếp này lão phu không còn mặt mũi gặp người!
Đoàn Thiên Xung cắn răng nói:
- Bản chưởng môn cũng có ý đó, Cửu Tôn phủ dùng thủ đoạn hèn mọn để thắng chúng ta, không hề có thực học. Chúng ta qua sơn môn của bọn chúng, diệt tuyệt đạo thống Cửu Tôn phủ, sau đó chờ đám Vân Dương về, trực tiếp chặn giết. Chỉ cần diệt sạch Cửu Tôn phủ, ba năm sau, chúng ta có thể quay về trung phẩm.
Tuyệt đại đa số người trong Thất Tinh môn đều kích động, chỉ có mấy người hơi hiện vẻ khả nghi.
Đoàn Thiên Xung khẽ cắn môi, lại giải thích:
- Chư vị, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể đoạt lại trung phẩm Thiên Vận kỳ, nếu để đám người đó luyện thêm ba năm… sợ rằng, chúng ta thực sự sẽ không thể đoạt lại nữa.
Đám người ngưng trọng gật đầu, không có bất cứ ai có dị nghị.
Đây là sự thật.
Hiện tại Cửu Tôn phủ đã có thực lực như thế, nếu có thêm trung phẩm Thiên Vận kỳ tương trợ, ba năm này, bọn hắn lại chỉ có hạ phẩm Thiên Vận kỳ, kém gấp hai lần linh khí a.
- Làm như vậy có hơi chút trái với đạo nghĩa giang hồ… nhưng vì tông môn, vì bản thân, không nghĩ được được nhiều như thế, người không vì mình trời tru đất diệt, trên tu đồ, kẻ năng đường ta, giết không tha!
- Chưởng môn nói có lý, hết thảy vì cơ nghiệp Thất Tinh môn!
- Đi!
- Việc này không nên chậm trễ, đi!
Đám người Thất Tinh môn phi thân mà đi, trùng trùng điệp điệp…