Ta Là Chí Tôn

Chương 1168 : Mệnh người, thiên định! (2)

Ngày đăng: 09:15 30/04/20


Nồng độ linh khí vốn có của Cửu Tôn đã được Vân Dương bố trí hơn cả tông phái hạ phậm Thiên Vận kỳ! Nếu như nói, môn phái có hạ phẩm Thiên Vận kỳ, mật độ linh khí sẽ gấp bốn lần vốn có.



Như vậy, trước khí có Thiên Vận kỳ, mật đột linh khí của Cửu Tôn phủ đã phải gấp sáu lần bình thường trở lên.



Mà hiện tại, Cửu Tôn phủ trực tiếp đoạt được trung phẩm Thiên Vận kỳ, trên cơ sở vốn có sáu lần bình thường, nay thêm trung phẩm Thiên Vận kỳ tăng phúc bốn lần, cùng với vận khí cơ sở tăng phúc gấp hai. Chính là tự nhiên thêm tới sáu lần linh khí!



Tăng phúc như vậy… khiến mật đồ linh khí ở Cửu Tôn phủ, đã đủ sáng ngang với mật độ linh khí của môn phái có thượng phẩm Thiên Vận kỳ!



Một tiểu môn phái mới có trung phẩm Thiên Vận kỳ, lại có phúc lợi tương đương với môn phái có thượng phẩm Thiên Vận kỳ, điều này nói lên cái gì?



Hơn nữa, theo Đổng Tề Thiên, những gì mà Cửu Tôn phủ có được, xa xa không chỉ có vậy!



Trong Cửu Tôn phủ, còn có một cỗ lực lượng kỳ dị!



Cỗ năng lượng này, bình thường hòa cùng linh khí, cung cấp cho đệ tử hấp thu, khiến người hấp thu, vô tri vô giác cải thiện tư chất!



Công dụng bậc này, coi như Thánh Tâm điện cũng không sánh được!



Thậm chí, Đông Cực Thiên Cung phía trên thánh tâm diện, cũng không sánh bằng!



Đây là uy năng siêu cấp, tuyên cổ dĩ hằng chưa từng có!



Nói cách khác, Cửu Tôn phủ có một tấm át chủ bài mà thiên hạ không ai có!



Môn phái như vậy, dù hiện tại mới chỉ là trung phẩm, thế nhưng tiền cảnh tương lai có thể tính. Chỉ cần không vẫn lạc, tương lai của Cửu Tôn phủ thế nào, Đổng Tề Thiên cũng không dám thiết tưởng!



Thánh Tâm điện?



Đông Cực Thiên Cung?



Ít nhất, Đổng Tề Thiên có thể khẳng định, thủ tịch thượng phẩm Thiên Vận kỳ, thủ tịch Kim phẩm Thiên Vận kỳ, không phải là điểm cuối cùng của Cửu Tôn phủ!



Chẳng lẽ, lão phu bị nhốt bốn ngàn năm, giờ được thả ra, lại được tận mắt nhìn thấy một Truyền kỳ ra đời?



Cái gọi là Truyền kỳ, Thần thoại, không gì hơn cái này!



Đổng Tề Thiên tự lẩm bẩm.



Nhưng… sau một khắc.
- Số người hiện không chịu nổi quá nhiều. Chỉ có ba người chúng ta sao có thể chiếu cố hết được. Điều chúng ta nên lo lắng, chính là linh khí rót vào Cửu Tôn phủ lớn đến mức nào, số Nguyên khí này chính là nội tình cho đại nghiệp thiên thu vạn đại của Cửu Tôn phủ, tuyệt không thể mở hộ sơn đại trận tán đi…



Ánh mắt Bình Tiểu Ý phát sáng:



- Ý tiền bối là, nếu mở đại trận, liền có thể giảm mật độ linh khí trong Cửu Tôn phủ? Giúp các đệ tử được cơ hội giảm xóc?!



Quách Noãn Dương cũng nói:



- Không sai, chỉ cần người vẫn còn, chuyện gì cũng có thể làm được, ta cũng tán thành mở đại trận, tán bớt linh khí…



Đổng Tề Thiên nghe vậy liền cười khổ:



- Các ngươi nghĩ thật đơn giản, hiện có mở đại trận, linh khí cũng không thể tán đi!



Nguyên nhân khis linh khí hội tụ tại đây, chính là do Thiên Vận kỳ, chỉ cần Thiên Vận kỳ còn ở đây, không nhổ lên được, càng không hủy được, có mở hộ sơn đại trận, một chút tác dụng giải khát cũng không có, chỉ là phí công.



Đổng Tề Thiên nhắm mắt lại, thản nhiên nói:



- Hiện tại chỉ có thể… xem phúc duyên của mỗi người.



- Chống qua được, chính là đại cơ duyên, thoát thai hoán cốt. Không chịu đựng được, chính là tan thành mây khói. Đương nhiên, cũng có thể là con đường Võ đạo đứt đoạn. Điểm này, không phải nhân lực có thể thay đổi.



Sắc mặt Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương trở nên càng không tốt, Quách Noãn Dương lẩm bẩm nói:



- Tiền bối, không phải nếu ngài cố gắng xuất thủ, có thể cứu được hơn mười người sao? Lại thêm hai ta nữa, hẳn có thể cứu càng nhiều hơn mới đúng…



Đổng Tề Thiên bình tĩnh nói:



- Từ xưa đến nay, có một câu rất hay: Không có người không chịu được khổ, chỉ có người không hưởng nổi phúc. Mà câu nói này, xuất phát chính từ tình huống này.



- Tình thế có gian nan, có thống khổ, chỉ cần cắn răng không buông bỏ, có thể thành công bước qua, nếu không được, cũng có thể giữ lại một hơi. Nhưng một khi cơ duyên quá lớn, lại sẽ có rất nhiều người không chịu nổi mà chết.



- Đây cũng là nhân sinh,



Đổng Tề Thiên lạnh nhạt nói:



- Mệnh người, thiên định!