Ta Là Chí Tôn
Chương 1179 : Cực hạn thí luyện (3)
Ngày đăng: 09:15 30/04/20
Chiến lực mà hắn thể hiện ra, bao gồm thân pháp, bộ pháp, đao pháp, kiếm pháp, Huyền khí, lực lượng Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, thậm chí còn bao gồm cả Thiên Ý Chi Đao, tất cả đều nằm trong tính toán!
Nói cách khác, nếu hắn không dùng Thiên Ý Chi Đao, hoặc là thiếu đi bất cứ thủ đoạn nào đã thể hiện, hắn sẽ không phải là đối thủ của những Yêu thú này!
- Thật lợi hại! Thực cực đoan!
Không nói gì xa, chỉ riêng phán đoán của bí cảnh này, từ “Khủng bố” cũng mới chỉ là đánh giá thấp nhất!
Sau lần chiến thắng này, ngay cả bản thân ngươi còn chưa ý thức được bản thân tiến bộ bao nhiêu, thế nhưng, Yêu thú tới, lại đem từng tia tăng phúc của ngươi tính xong!
Ngươi mãi mãi chỉ có thể dùng tới mệt như cún, mới có thể đánh giết được Yêu thú!
Tình huống hiện tại của Vân Dương cực thê thảm, thực sự không có một chút khí lực dư thừa, thậm chí thân thể nằm nhoài trong nước, miệng lớn thở dốc, thật lâu mới có chút khí lực để nhúc nhích, lập tức tiến hành chủ động điều tức.
Chừng nửa canh giờ, điều tức xong xuôi hắn liền đứng dậy, đi qua hái Kim Mạch quả, thu tới trong tay.
Kim Mạch quả vừa ngắt xuống, thân cây như bạch ngọc lập tức héo khô, khoảnh khắc liền biến thành bột mịn.
Chỉ có viên linh quả kia, đã trong tay Vân Dương.
Vân Dương khẽ động tâm niệm, lập tức đưa linh quả vào không gian thần thức.
Kim Mạch quả dù hiếm có, công hiệu cũng rõ rệt, nhưng càng thiên về lâu dài, vẫn là đưa vào không gian thần thức, để Lục Lục thử bồi dưỡng, đây mới là lựa chọn tối đa hóa lợi ích, dù sao linh quả chỉ có một, nếu trực tiếp dùng, như vậy sẽ không còn nữa!
Lấy sức một người chém giết Yêu thú có chiến lực tương tự đỉnh phong, đã là vinh quang hưng phấn lớn lao, giờ còn có thể thu được nhiều thiên tài địa bảo như vậy, quả là cực tốt, quá tốt rồi, ha ha ha…
…
Từ sau trận đầu tiên, tiểu nha đầu Vân Tú Tâm đã sớm bỏ hết ngây ngô non nớt ban đầu. Hiện tại một tay cầm kiếm, một tay ngừng kình đề phòng, cẩn thận từng li từng tí tiến lên, có điều, vẫn thủy chung không quên đánh giá hoàn cảnh xung quanh, tìm xem có gốc thiên tài địa bảo nàng bị bỏ sót hay không?
Cảnh ngộ của mấy nữ đệ tử cũng khá tương tự, sơ sơ bị đuổi đến gà bay chó chạy, sau một phen khó khăn trắc trở mới bình ổn trận cước, tiến tới phát hiện điểm không bình thường, chỉ khác nhau ở chỗ nhanh chậm, hiện suất hơi chút khác biệt.
Thế nhưng, các nam đệ tử lại hoàn toàn khác…
Bạch Dạ Hành cùng Tôn Minh Tú tương đối lão luyện, cơ bản từ trận thứ hai đã nhận ra điểm ảo diệu, lòng có sở ngộ. Nhưng hai người này lại chắc chắn cho rằng, Yêu thú luôn duy trì chiến lực tương đương với bọn hắn, nên khẳng định là hư ảo do bí cảnh thiết trị, cho nên nào nghĩ tới chuyện thu hoạch sau chiến đấu.
Bạch Dạ Hành còn tốt, khi giết tới con Yêu thú thứ năm, ngoài ý muốn phát hiện một viên Yêu đan, hiểu rõ chân tướng lập tức hối hận, mẹ nó, quá lãng phí!
Mà Tôn Minh Tú thì một đường giết tới, từ đầu tới cuối, không thu lấy một viên Yêu đan. Mà thiên tài địa bảo ven đường cũng không hái lấy một gốc, thực sự, vào bảo sơn mà tay không quay về!
Có đôi khi, quá ổn trọng, quá lý tính chưa hẳn sẽ không mất, Tôn Minh Tú chính là như vậy!
So với hai người này, Hồ Tiểu Phàm vẫn là kẻ may mắn nhất, một đường đại phát đại lợi, từ khi hiểu ra, một đường thu sạch quét gọn, những nói đi qua không để lại một ngọn cỏ, so với Vân Dương còn triệt để hơn nửa phần.
Tiểu tử này có tới ba cái không gian đạo cụ, thế nhưng đều bị nhét đầy.