Ta Là Chí Tôn

Chương 1185 : Kim Điêu chi kiếp! (2)

Ngày đăng: 09:15 30/04/20


Vân Tú Tâm cầm thưởng thức, yêu thích không buông tay.



Vân Dương nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.



Trong rừng cây, một bia mộ mới dựng lên, trên bia một: Hắc Sơn minh thập tam đệ tử chi mộ. Cửu Tôn phủ lập.



Vân Dương mang theo các đệ tử xuyên qua rừng cây, một lần nữa nhìn thấy đường lớn trước mắt, người người cùng sinh một cảm giác: Sinh tử vô thường, chỉ một chút biến cố ngoài ý muốn, lại có thể như bước một vòng qua Tử Môn quan.



Cảm giác này, khiến Vân Dương cảm thấy buồn bực, thậm chí là kinh ngạc.



Biến cố lần này dù ngoài ý muốn, thế nhưng với đám người Cửu Tôn phủ bọn hắn lại không hề có nguy hiểm, thế nhưng hắn lại có cảm giác như thở nhẹ được một hơi? Điểm này thực sự không bình thường!



Chẳng lẽ còn có Yêu thú nào đó, giấu diếm được linh giác của hắn mà rình mò ở bên?



Vừa nghĩ tới đây, trong tay hắn liền nắm lấy mấy khối Tử Cực Thiên Tinh.



Đối phương có thể diệt sát Hắc Sơn minh, như vậy cũng nhất định có thể diệt sát Cửu Tôn phủ!



Ngay lúc này, một tiếng kêu bén nhọn vang lên trên không trung.



Toàn bộ sơn lâm, sau tiếng kiêu này lập tức bị bao phủ trong một màn tử khí âm trầm khủng bố, từng luồng Yêu khí vô hình tràn ra, bao phủ phương viên địa giới mấy trăm trượng, cả thiên không trở nên âm u.



- Không tốt!



Vân Dương không cả kịp ngẩng đầu, từng khối Tử Cực Thiên Tinh trong tay bay ra, nháy mắt liền biến thành một trận thế phòng hộ bao lấy cả đám người, cơ hồ trong nháy mắt, một khối Tử Cực Thiên Tinh cuối cùng vào vị trí, Vân Dương phát lực chân, lại ném thêm mười khối Tử Cực Thiên Tinh vào vị trí trận nhãn dưới chân.



Một cỗ nồng vụ dâng lên, trong Yêu khí trùng trùng điệp điệp khắp thiên không, tạo thành một bình trướng, bảo vệ đám người Cửu Tôn phủ.



Trong nháy mắt, một trận pháp phòng hộ, lập tức thành hình.




Mấy người Vân Tú Tâm không phải chủ trận, hết thảy chỉ có thể dùng cảm ứng để cảm nhận hoàn cảnh bên ngoài, biết tương đối hạn, mà Vân Dương chủ trận, lại có thể nhạy cảm nhận thấy, thân hình khổng lồ của Yêu thú trên không trung đã biến mất, nhưng thay vào đó lại có một bóng người mặc kim y thon gầy xuất hiện, lỗi lạc chắp tay, ánh mắt sắc bén, nhìn hộ trận như có điều suy nghĩ.



Đối phương chỉ dứng đó chắp tay, lạnh nhạt nhìn hộ trận, không hề có chút động tác. Thế nhưng lại cho người ta cảm thấy như uyên đình trì nhạc, sừng sững không thể rung chuyển. So với Yêu thú khổng lồ trước đó, hình tượng này thêm ba phần nghiêm nghị, lại càng thêm một phần khó nắm chắc!



Ánh mắt người nơi chân trời lóe lên một đường kim quang, nhìn đại trận bên dưới, lạnh lùng hừ một tiếng:



- Bản tọa Kim Điêu vương. Tiểu bối bên dưới, có dám xưng tên họ?



Vân Dương cười cười:



- Tốt, ta đã biết ngươi, bản tọa chính là chấp sự Thánh Tâm điện, Hoắc Vân Phong. Biết ta rồi còn không mau thối lui!



Vân Dương vừa nói, đám Vân Tú Tâm lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, im lặng nửa ngày.



Ta nghe được cái gì vậy? Không phải ta nghe lầm chứ?!



Thế nhưng quay mặt nhìn người khác, lại phát hiện ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, đều như không biết mình có phải nghe nhầm hay không!



Đây… là Lão đại sư phụ Thổ Tôn nói sao?!



Phía trên, Kim Điêu vương trào phúng nói:



- Hóa ra là chấp sự Thánh Tâm điện. Thân có trận đạo mạnh như vậy, quả không phải phàm tục có thể so sánh… hừ, nếu không phải chấp sự Thánh Tâm điện, chỉ sợ cũng khó có được tài nguyên cung cấp cho đại trận như thế tiêu hao. Nhưng ngươi đường đường là chấp sự Thánh Tâm điện, tại sao không dám ra đối mặt với bản vương chiến một trận?



Cái gì? Chúng ta nghe được cái gì vậy? Đối phương tin rồi sao?



Mấy người Sử Vô Trần, Vân Tú Tâm lại lần nữa đưa mắt nhìn nhau, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra!