Ta Là Chí Tôn

Chương 131 : Báo Ân Ngư, Lăng Tiêu Túy

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


- Chuyện này... Thời hạn ba ngày mới qua một ngày...



Vân Dương hơi kinh ngạc:



- Ngươi cứ như vậy mà nhận thua? Tiểu bối thắng mà không vinh a!



Lão đầu ai oán nhìn Vân Dương.



Thắng mà không vinh? Ngươi con mẹ nó còn muốn vinh thế nào nữa?!



Ánh mắt ai oán kia, kém chút khiến Vân Dương cười ra tiếng.



- Tốt a, vậy chúng ta trở về ăn tiệc cá, cũng không thể bỏ phí công sức câu cả ngày trời a!



Vân Dương cũng rất thẳng thắn, nếu đối phương đã nhận thua, như vậy đương nhiên là mình thắng.



Xách thùng nước lên, nhìn bên trong tràn đầy là Kỳ Lân Ngư, Vân Dương nghĩ nghĩ, lưu lại mười con tầm ba cân trở lên, sau đó sách số Kỳ Lân Ngư còn lại, soạt một cái thả lại vào trong nước, nói:



- Chuyện gì cũng không thể làm quá tuyệt, về sau các ngươi phải cẩn thận nha... Không nên lại bị người câu lên...



Tròng mắt vừa mới thu lại của lão đầu lại bắn ra ngoài!



Ta xxx, nhiều Kỳ Lân Ngư như vậy, mà tiểu tử này nói thả liền thả? Đó đề là bảo vật vô giá a!



Có tiền cũng không mua được thứ tốt như vậy đâu!



Nhưng, một màn tiếp theo lại khiến lão đầu một lần nữa không thể tin vào mắt mình.



Chỉ thấy trong nước, những con cá bị thả đi kia, không có một đầu nào rời đi, chỉnh tề sắp thành đội ngũ trong nước, đầu cá ngoi lên, gật nhẹ đầu với Vân Dương.



Là đang cảm tạ Vân Dương phóng sinh chúng sao?!



Sau đó...



Soạt một tiếng.



Tất cả Kỳ Lân Ngư đều biến mất vô tung vô ảnh.



Ngoại trừ một chuỗi bong bóng nước bốc lên, không còn nửa điểm vết tích.



Vân Dương cùng lão giả đều trợn mắt há mồm!



Càn khôn huyền bí, thế sự khó lường, dưới vùng trời này quả nhiên không thiếu cái lạ, vậy mà còn có chuyện như thế?!



Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp càng khiến hai người kinh ngạc, đừng nói là lão đầu, ngay cả Vân Dương đều phải trố mắt mà nhìn.


- Nhưng ta vẫn không rõ, ngươi làm tất cả như vậy, còn lấy ra cả bình tửu trung chí tôn kia, cũng chỉ là muốn thử một cái?!



Vân Dương cảm thấy cười khổ một tiếng, trầm giọng nói:



- Chỉ cần có một phần vạn khả năng, ta sẽ làm mười vạn lần cố gắng. Nói như thế, chắc Lăng lão đã đủ hiểu.



Vẻ mặt Lăng Tiêu Túy biến đổi, nói:



- Thì ra là thế.



Hắn nhìn Vân Dương một cáit hật sâu:



- Tiểu hữu, ngươi sống rất mệt mỏi a.



Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt có chút mờ mịt:



- Người sống trên đời, có ai là không phải mệt mỏi! Ta sống tuy mệt mỏi, nhưng mà người xuất trần như Lăng lão, chưa từng sống mệt mỏi sao?



Chỉ với một tin tình báo, lại thêm một cái suy đoán, liền đi tới đây. Nhìn như là trùng hợp, nhưng, cái trùng hợp này, lại ẩn chứa trong đó bao nhiêu trù tính, há chỉ vì trùng hợp, chỉ vì may mắn.



Toàn thân Lăng Tiêu Túy đều tỏa ra một khí tức phiêu dật xuất trần, nhưng, duy chỉ có đôi mắt trong trẻo kia, hắc bạch phân minh, tựa như một hài tử mười mấy tuổi, đang tràn ngập tò mò với đại thiên thế giới này.



Cũng chính vì có tính cách như thế, mới khiến hắn có thể vấn đỉnh Võ Đạo chí cao, cũng chính vì có tính tình như thế, mới có thể khiến hắn lưu lại nhiều truyền thuyết, ai nghe cũng thích, kể cả sự thưởng thức với Vân Túy Nguyệt lúc trước, hay kết giao với Vân Dương hiện tại.



Nhưng, chính người phiêu dật xuất trần như vậy, vị thần thoại nhân gian này, cũng từng vướng phải thế sự vô thường, từng đánh với Tứ Quý lâu hơn một trăm năm, hơn một trăm năm a!



Nhưng chính thần thoại trong truyền thuyết như thế, thiên hạ đệ nhất cao thủ, dùng thời gian mấy trăm năm đều không thể vượt qua được Tứ Quý lâu, thậm chí còn không thể đả thương được căn cơ của đối phương, sự đáng sợ của Tứ Quý lâu, trong mắt Vân Dương lại đột nhiên cao hơn một cấp độ!



- Bất quá, chỉ ba đầu cá như vậy, tựa hồ cũng không đáng Lăng lão phải gửi lời cảm ơn như vậy chứ a?!



Vân Dương có chút hiếu kỳ hỏi.



Vừa nói chuyện, vừa thu lại đồ đạc.



Mà Phương Mặc Phi lúc này cũng tích cực hỗ trợ thu đồ. Hiện tại, trên mặt Phương Mặc Phi vẫn còn thần sắc cực độ chấn kinh, sự mê loạn trong mắt còn không thể hoàn toàn thu liễm.



Lăng Tiêu Túy!



A, trời ạ...



Đây chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ mà cả thế gian cùng công nhận...



Tay chân thì thu dọn đồ đạc, nhưng thần hồn Phương Mặc Phi đã sớm xuất khiếu, phù một tiếng, cái ghế của Vân Dương đã bị hắn hất mông mà rơi vào trong nước, đường đường là cao thủ thất trọng đỉnh phong, lại thất thố đến như vậy, thực là kỳ hoa...



-------------