Ta Là Chí Tôn

Chương 134 : Ân oán ung dung, bốn loại người không giết

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


- Cái gọi là cao thủ giang hồ, cũng không phải có chút danh tiếng liền phải tỏ ra cao thâm mạt chắc, phải phong độ thập phần, phải khí thế ngạo nghễ, phải luôn tỏ ra hơn người.



Lăng Tiêu Túy nhìn Vân Dương mà nói:



- Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nếu ngươi không thể sống đúng với chân ngã (con người thật), như vậy, coi như có thành tựu cao hơn nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa, chí ít, bản tâm ngươi thấy không có nghĩa!



Câu nói này, lặp đi lặp lại trong lòng Vân Dương, nhất thời cảm thấy rất hợp ý hắn.



Một người, nếu không thể sống đúng với chân ngã như vậy, coi như có thành tựa cao hơn nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa.



Mà vào tai Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, lại khiến hai người đổ mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm áo trong áo ngoài, chỉ thấy câu nói của Lăng Tiêu Túy như tiếng trống chiều chuông sớm, thể hồ quán đỉnh, trực tiếp khắc vào trong linh hồn!



Ăn xong uống thôi, rốt cục Lăng Tiêu Túy mới mở miệng hỏi:



- Đừng che giấu nữa, người cùng ta đánh cược, là ta thua, nếu đã thua, tiền cược liền phải thực hiện. Điều ngươi cần, hiện tại có thể nói.



Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói:



- Tiền cược của ta, chính là muốn mời ngươi giết một người.



- Giết người?



Lăng Tiêu Túy cười khổ:



- Ta sớm biết không phải là chuyện tốt, bất quá phải nói trước cho rõ, bình sinh ta tuy giết người vô số, nhưng có bốn loại người, ta tuyệt không giết.



- Trung thần không giết, nghĩa sĩ không giết, trinh nữ không giết.



Lăng Tiêu Túy nói.



- Còn một loại nữa thì sao?



Vân Dương hỏi.
Lăng Tiêu Túy méo mó đầu, nói:



- Không ngại nói tên hắn cho ta nghe chút.



Lăng Tiêu Túy biết Vân Dương đang trộm tráo khái niệm, muốn trên lý thuyết, người kia không rơi vào trong danh sách người không giết của hắn, nhưng hắn cũng không quá coi trọng vấn đề này, nếu có thể giết một người của Tứ Quý lâu, trả lại nhân tình đã nợ, lại không vi phạm lời thề trước đó, cớ sao mà không làm?



Vân Dương ho khan một cái:



- Kỳ thực người mà ta muốn ngươi diệt trừ, đối với ngươi mà nói cũng có chút khó khăn, cho nên đối phương có phải người Tứ Quý lâu hay không cũng không phải rất quan trọng!



Lăng Tiêu Túy nghe vậy sững sờ, kinh ngạc hỏi ngược lại:



- Đến cùng mục tiêu của ngươi là người nào? Sao ngay cả ta cũng khó có thể ứng phó a?!



Vân Dương cười ha ha:



- Người này có thực lực cao tuyệt, thậm chí có thể nói vượt qua nhận biết cực hạn của ta, nhưng suy cho cùng cũng bởi thực lực của ta nông cạn, cho nên phán định của ta không đủ để kết luận, có thể người này trước mắt Lăng lão cũng không tính là cái gì, nhưng muốn Lăng lão nhằm vào người này lại rất khó,lại bởi vì, dựa theo tiêu chuẩn không giết của ngươi, người này có hồ chiếm tới ba loại... Lúc trước, trước khi tiên đế tại vị, còn là thái tử, hắn chính là lão sư của tiên đế, sau khi tiên đế đăng cơ, lại lại trở thành lão sư của thái tử tiếp theo. Sau khi đương kim bệ hạ lên ngôi, hắn lại trở thành lão sư của thái tử đương triều...



- Người này, tuy không lộ mặt trước thế tục, nhưng lại là một trung thần trong trung thân, là Đế sư ba đời.



Vân Dương nói:



- Đã là Đế sư ba đời, số tuổi lớn có thể nghĩ, chí ít, nhìn qua gương mặt vô cùng già nua, khó có thể sống thêm được mấy năm... Người này càng là nhất thế đại nho của Ngọc Đường quốc, môn hạ đệ tử vô số, môn sinh trải rộng thiên hạ, có thể nói là văn nhân chi tổ của Ngọc Đường, đức cao vọng trọng...



Lăng Tiêu Túy hít một hơi:



- Một người như vậy, ba đời Đế sư, văn nhân lãnh tụ, đức cao trọng vọng, chỗ nào cũng khiến người khâm phục và ngưỡng mộ, ngươi... Lại muốn giết hắn?



Lúc này, nhãn thần của Lăng Tiêu Túy nhìn Vân Dương đã có chút biến đổi.



-----------