Ta Là Chí Tôn

Chương 14 : Dạ biến, cảnh cáo, hoàn khố

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


Hợp tác thành công.



Kế Linh danh chính ngôn thuận ở lại Vân phủ.



“Nhà của các ngươi lớn như vậy mà chỉ có hai người các ngươi a?” Kế Linh nói: “Vậy thì không khỏi vắng lạnh đi! Ta ở nơi tốt rồi.”



“Cô nam quả nữ, tình ngay lý gian, có nhiều bất tiện. Kế cô nương hay là ở khách sạn tốt hơn.” Vân Dương lấy tay xoa xoa con mắt bầm tím nói. Đây là hậu quả của việc lúc nãy hắn dám nói một câu đùa giỡn với nàng.



“Ta muốn nói cho bọn tỷ muội, ngươi đối với huyền thú có lực tương tác a...”



“Được rồi, ngươi muốn ở gian phòng nào?”



...



Vân Dương than thở đi ăn cơm.



Đối diện hắn, Kế đại tiểu thư khuôn mặt kinh sợ nhìn hắn ăn cơm, tròng mắt muốn trợn trắng.



“Ngươi ngươi ngươi... Một mình người ăn nhiều như vậy?” Kế Linh nhìn đống thịt Huyền thú chất như núi nhỏ thế mà bị Vân Dương dùng cách ăn vô cùng ưu nhã ăn hết, cả người nàng như phát điênpp.



Đây là... 40 cân? Hay 50 cân? Hay là...



“Nhanh ăn đi.” Lão Mai nắm chặt thời gian bắt một khối thịt lớn nhét vào trong miệng: “Một hồi nữa thì không còn gì để ăn đâu...”



“...”



Kế Linh như đang mơ.



...



Vân Dương đối với cuộc so đấu của mấy đại tiểu thư này không có chút hứng thú, nhưng mà...



“Những thế gia công tử này so đấu, lại có chút thú vị.” Trong mắt Vân Dương lóe lên thần sắc âm trầm: “Ta hiện tại muốn đối phó Tứ Quý lâu, nhưng không biết ra tay ở đâu... Hữu tâm vô lực, dù có lực cũng không có chỗ phát. Ngược lại ra tay với mấy tên thiếu gia này thì cũng không có gì ngại...”



Nghĩ đi nghĩ lại, mắt Vân Dương càng sáng lên.



“Phương hướng sai có thể điều chỉnh lại, nhưng ta không làm chuyện gì mà không thể hoàn thành.” Nghĩ đến nên làm như thế nào, trong mắt hắn hiện lên một tia quỷ dị.



Vân Dương trong lòng suy nghĩ: Nếu là thi đấu Huyền thú, như vậy lúc này, cũng đã có không ít tên công tử tới rồi?



Kế Linh trong lòng đắc ý: Để cho ngươi chọc ta, để cho ngươi đuổi ta, hừ, đến cuối cùng còn không phải giúp ta hay sao?



Nhưng nàng lại không biết, Vân Dương đã đem nàng như một bậc thang để bước lên mà thôi, hiên tại không chỉ mình nàng mà hắn còn tính toán luôn tất cả công tử thế gia tham gia lần này.



Thậm chí, ngay cả những gia tộc này... Khi bắt đầu cuộc thi này, cũng bắt đầu rung chuyển.



Đối với cái gọi là uy hiếp của Kế Linh, kỳ thật hắn chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết: Không quan trọng, mặc kệ ngươi nói cho ai biết, ta chỉ cần cam đoan ngươi thua là được rồi.



Nhưng Vân Dương sao có thể làm như vậy.



Nếu Kế Linh không đến đây, Vân Dương còn không nghĩ tới những chuyện này. Nhưng, lúc này nàng tới đây, trước mặt Vân Dương đột nhiên xuất hiện lối tắt thông tới đại lộ.




“Ai, tiểu nương tử, ta hình như như đã gặp ngươi ở nơi nào rồi thì phải...” Mã công tử đưa tay ngáng đường một nữ tử yểu điệu đang đi qua, một mặt trầm tư nói: “Nhà nàng ở đâu? Để cho ta ngẫm một chút mình gặp nhau ở đâu a...”



Nữ tử xì một tiếng khinh miệt, mặt đầy căm ghét xoay người, đi hướng khác.



“Ai ai, đừng đi mà... Ta nhớ ra rồi... A, sao người bỏ đi rồi? Thật phiền muộn, vì sao tiểu nương tử hôm nay gặp ta lại có thái độ như vậy rồi... Thật không có ý tứ...”



Mã công tử mặt đầy phiền muộn.



“Ai, cô nương, ta hôm nay vừa nhìn thấy ngươi, đột nhiên trái tim rung động, ta liền muốn vì nàng làm một bài thơ... Ai, ngươi đừng đi...” Tần công tử vẻ mặt thất bại nói: “Để cho chiêm ngưỡng tài năng của ta a... Ai, ai...”



Hai tên cầm thú này sau đó liền buông lỏng hai tay, nhún nhún vai, tuyệt không để ý, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.



Vân Dương suýt nữa bật cười.



Hai tên khốn kiếp này!



Không hổ hai chữ “Hoàn khố”!



“Hai người này thật đáng ghét.” Kế Linh nhíu đôi mi thanh tú lại, nhìn hai người này.



Trong khi đang nói chuyện với nhau, Tần công tử cùng Mã công tử vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Kế Linh. Kế Linh hiện đang nghiêng người, không nhìn thấy mặt, chỉ thấy một dáng người vô cùng hoàn mỹ.



Trong chốc lát, hai đại cầm thú lập tức ánh mắt phát sáng, ba chân bốn cẳng lao tới.



Hai người này sắc mê tâm khiếu lao tới, vậy mà không nhìn thấy Vân Dương đứng kế bên, một trái một phải vây quanh Kế Linh: “Cô nương, ha ha ha... Cô nương, ta thấy ngươi trông rất quen...”



“Khục hừ!” Vân Dương ho khan một cái.



Nếu còn không ngăn cản, hai người này đoán chừng có thể sẽ bị Kế Linh đánh chết tươi.



“Ây... Vân công tử?” Mã công tử vừa quay đầu lại nhìn, bỗng như gặp quỷ mà hú lên quái dị. Một bên khác, Tần công tử đang a du trêu ghẹo Kế Linh ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức khuôn mặt cũng thay đổi thành mướp đắng, hú lên quái dị: “Vân huynh... Ha ha ha... Thật sự là nhân sinh a, nơi nào cũng có thể gặp được...”



Vân Dương hừ một tiếng: “Hai người các ngươi chơi rất sung sướng a.”



Mã công tử cúi đầu khom lưng cười làm lành: “Vân huynh nói giỡn, hai chúng ta sao có thể chơi bời sung sướng được, tính ra cũng không bằng Vân huynh ngươi a... Đi ra ngoài còn mang theo mỹ nữ, thật sự là bản sắc anh hùng, danh sĩ phong lưu ha ha ha...”



Tần công tử cũng nặng ra một nụ cười: “Đúng vậy a đúng vậy a, Vân huynh quả nhiên là diễm phúc không cạn...”



Ngay lúc này, Kế Linh một mặt sương lạnh xoay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía hai người Tần, Mã công tử.



Tần công tử cùng Mã công tử đang muốn cười chào lại, đột nhiên đình chỉ.



Khuôn mặt lập tức cương cứng.



Nữ tử này nhìn sơ qua thân hình tuyệt hảo như thế, khí chất như vậy siêu quần, lại có loại khí chất thanh lãnh Tiên linh làm cho người khác phải say mê điên đảo, làm thế nào... Lại có khuôn mặt khó coi như vậy?



Để cho hai người chuẩn bị một bụng từ ngữ “Hoa nhường nguyệt thẹn quốc sắc thiên hương” Mà khen tặng, đột nhiên nhiên nhìn thấy mặt nàng xong lại héo queo, chết từ trong trứng nước. Một chữ cũng nói được không ra ngoài.



*Chúng ta gửi lời cám ơn tới lăngphong, cám ơn đạo hữu đã donate ủng hộ cho bọn ta. Cũng gửi lời cám ơn tới tất cả ai đã bỏ thời gian ra đọc truyện này . Chân thành và quyết thắng.