Ta Là Chí Tôn

Chương 140 : Vì chiến trường mà sinh, vì chiến đấu mà sống

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Từ khi nam nhi trưởng thành của Thượng Quan đều chiến tử, tới giờ vẫn không hề có động tĩnh gì, trưởng bối phụ nũ chỉ ở trong nhà dạy bảo trẻ nhỏ, tập võ đọc sách, để có một ngày, tái chiến sa trường, trọng trấn danh dự gia đình.



Với tình hình trước mắt, chí ít trong thời gian ngắn, Thượng Quan gia sẽ không có hành động gì lớn.



Nhưng một khi có chuyện phát sinh với Thượng Quan lão phu nhân, coi như đương kim hoàng đế bệ hạ cũng không dám lãnh đạm, tất phải thận trọng đối đãi.



Mà người trước mặt Vân Dương này chính là Thượng Quan Linh Tú, chính là nhân vật chính trong thế hệ trẻ tuổi của Thượng Quan tướng môn.



Nữ nhân này như kỳ danh của nàng, vô cùng Linh Tú, hiểu rõ thế sự, lại không tùy tiện bước ra khỏi cửa. Vậy mà hôm nay lại tới Vân phủ tìm Vân Dương, như vậy, nhất định có chuyện mà ngay cả Vân Dương cũng không cách nào coi nhẹ.



Không gì khác, chỉ riêng bốn chữ Thượng Quan tướng môn, Vân Dương cũng không kìm nổi lòng tôn kính, không thể nào cự tuyệt!



- Vân tiểu đệ.



Thượng Quan Linh Tú nở nụ cười nhàn nhạt, nói:



- Lần này ta đến đây, muốn mời Vân tiểu đệ giúp ta dẫn tiến đến Lăng Tiêu Túy, Lăng đại sư.



Cách nàng nói chuyện, đậm chất quân nhân, gọn gàng, dứt khoát, thẳng đến chỗ chính, không có nửa điểm vòng vèo.



- Lăng Tiêu Túy?



Vân Dương nói:



- Hắn đã đi, không biết Linh Tú tỷ muốn timg Lăng Tiêu Túy là có chuyện gì? Phải chăng có thể nói với ta một chút! Xem ta có thể giúp một tay hay không.



Tìm hiểu chuyện của người khác đúng là không lễ phép, nhưng là Thượng Quan Linh Tú lại hy vọng thông qua hắn để liên lạc với Lăng Tiêu Túy, coi như Vân Dương hết lòng tin tưởng phong phạm Thượng Quan tướng môn, nhưng vẫn phải hỏi rõ ý đồ của đối phương, sau đó mới có thể quyết định có giúp nàng hay không.



Thượng Quan Linh Tú trầm giọng nói:



- Chuyện này nếu Vân tiểu đệ không hỏi, sa cũng sẽ nói rõ. Tiểu chất nhi nhà ta, có ba người có thiên chất thiên khai bát khiếu, ta muốn thử thời vận, xem trong bọn hắn có người nào có thể được Lăng đại sư coi trọng, bái nhập môn hạ hay không.



- Nếu việc này có thể thành, Thượng Quan sẽ có mấy hạt giống cao thủ, tương lại rong ruổi sa trường, cũng có thểm mấy phần vốn liếng bảo mệnh.



Thượng Quan Linh Tú thuận theo mà nói.



Nói đến mấy chữ vốn liếng bảo mệnh, Thượng Quan Linh Tú cũng không khỏi có chút khó chịu, cúi đầu.



Vân Dương thầm chấn động:



- Tương lại rong ruổi sa trường? Bọn hắn mới mấy tuổi? Sao lại kéo tới rong ruổi sa trường?



Thượng Quan Linh Tú ngang nhiên nói:
- Kiền trì!



Ánh mắt lão phu nhân vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, đối với bộ dạng thể thảm của mấy đứa nhỏ mà làm như không thấy.



Rốt cục...



Một đứa bé lung la lung bay, phù phù ngã xuống đất, lập tức ngất xỉu.



- Mang xuống!



Lão phu nhân nghiêm nghị quát.



Phốc phốc...



Một lúc sau, nhưng hài tử khác cũng không chịu nổi mà lần lượt té xỉu.



- Nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, sau một khắc, tiếp tục huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung!



...



Sau khi nghỉ ngơi một chút, mấy đứa nhỏ khôi phục một chút khi lực, lưu loát leo lên lưng ngựa, cắn răng, trên lưng ngựa sóc nảy chập trùng, làm một loạt động tác, từ trên lưng ngựa nghiên người, tiến vào dưới bụng ngựa, lại từ một bên khác vọt lên lưng ngựa, lập tức kéo cung...



Tổng cộng có mười mấy động tác, cứ như vậy lăn qua lộn lại kéo cung, mãi cho đến khi tuấn mã đều có chút không thể tiếp tục kiên trì, sáu hài tử vẫn đang không ngừng luyện tập, nhưng lúc trước đứng trung bình tấn, mấy hài tử đã sớm tiêu hao quá nhiều khí lực, tuy đã có một khắc nghỉ ngơi, nhưng duy trì đến lúc này cũng đã sớm sức cùng lực kiệt, rốt cục, một hài tử nhỏ nhất trong sáu người bỗng nhiên lay động một cái, ngã xuống từ trên lưng ngựa.



Thất thủ trong chớp mắt này, lại vô cùng khác biệt so với thất thủ khi đứng trung bình tấn, trung bình tấn nhiều lắm là cả người ngã bệt xuống đất, nhưng nếu ngã từ trên lưng ngựa, đầu ngã xuống trước, hông vẫn tiến lên, hệ số nguy hiểm bạo tăng vô số lần!



Mắt thấy móng ngựa chiến mà bởi không khống chế được kia, sắp giẫm đạp lên trên thân thể ấu hài.



- Tất cả không được nhúc nhích!



Lão phu nhân nghiêm nghị hét lớn, người đang định lao ra cứu viên lập tức dừng bước, chỉ dám lo lắng nhìn về giữa sân.



Mấy quý phụ bên sân đã sớm đỏ hồng hai mắt, nước mắt uyển chuyển ướt át rơi xuống.



Lại thấy hài tử rơi xuống kia liều mạng thay đổi thân thể, nỗ lực xê dịch thân thể trên mặt đất, móng ngựa đạp xuống phốc một cái, cơ hồ ngay sát mặt hắn.



Nhưng, mấy thớt ngựa khác cũng đã điên cuồng xông tới.



...



--------------------