Ta Là Chí Tôn

Chương 158 : Anh Hùng Huyết tửu

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Anh Hùng Huyết tửu



Ngô Liệt trở nên kích động.



Chỉ thấy Phong Tôn mỉm cười:



- Chắc hẳn Ngô đại nhân không cho là ta đang tới hối lộ đi.



Ngô Liệt nghe vậy mà đỏ mặt:



- Sao có thể thế được, Cửu đại nhân nhân tâm tế thế, sao có thể tính là đưa hối lộ, nếu vậy mà cũng được coi là hối lộ, Ngô mỗ cũng mặt dày mày dạn mà chịu.



- Ha ha...



Phong Tôn cười ha ha một tiếng, cũng không tiếp tục nói nhảm, trực tiếp lấy ra mấy viên thuốc, đút cho phu nhân cùng công tử nhà Ngô Liệt, sau đó lại vận công giúp hai người khơi thông kinh mạch.



Hơi kiểm tra một chút, tình trang hai người nay khiến hăn thở nhẹ nhàng một hơi. Hài tử bị mù hai mắt, cũng chỉ bởi vì bị độc tố xâm nhiễm, huyết mạnh trong nhãn cầu cũng chưa bị phá hoại. Hắn có Sinh Sinh Bất Tức Thần Công cùng với Lục Lục trợ giúp, giải quyết cái này cũng không phải là chuyện khó.



Đương nhiên, với loại độc tố này mà nói, các dạng huyền khí bình thường căn bản không thể can thiệp nó. Duy chỉ có Sinh Sinh Bất Tức Thần Công mới có thể tác động đến nói, sau khi Vân Dương liệu thương cho Hoàng đế Bệ hạ mới phát hiện ra công pháp của mình lại có công hiệu thần kỳ bực này.



- Từ bây giờ, mỗi đêm ta đều đến đây một lần, đại khái chừng mười ngày, hai mắt của lệnh lang có thể nhìn thấy, chừng nửa tháng là có thể khôi phục trạng thái bình thường, độc tố tồn trữ trong thân thể cũng sẽ được thanh trừ toàn bộ. Còn tôn phu nhân... Ta chỉ có thể nói giúp bà ấy khôi phục thần trí, thân thể cũng khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh, nhưng, cái chân gãy này... Ta cũng không có cách nào giúp bà ấy khôi phục ngay được.



Ngô Liệt cơ hồ muốn khóc.



Mấy chục năm sống trên đời, thân là Thiết Diện Thanh Thiên Ngô Liệt, đúng thực là lần đầu tiên kích động như vậy.



Ngô Liệt nhìn nhi tử rụt rè nháy mắt, lại thấy phu nhân an giấc hiếm có...



Đột nhiên hai hàng nhiệt lệ tuôn rơi.



Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, Phong Tôn vốn đứng trước mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.



Trên bàn lưu lại một tấm giấy ghi chép, chữ viết ngoáy tít thò lò.



“Trung nghĩa chi Sĩ, trung liệt chi Thần,



Thương Thiên hữu hộ, Vạn Chúng hữu nhãn.



Vi quốc vi dân, thiết cốt bất diệt,



Đại nhân bảo trọng, Ngọc Đường thiên thu!”



(Dịch nghĩa: người trung nghĩa, thần tử trung liệt. Ông trời phù hộ, nhân dân chứng kiến. Làm việc vì nước vì dân, xương cốt cứng rắn như thép không thể hủy hoại. Đại nhân giữ gìn thân thể, góp phần hoàn thành đại nghiệp thiên thu của Ngọc Đường)



...



Nhớ tới một màn xảy ra tối qua, lại khẽ nắm lấy bạc mà Lão Nguyên soái ném tới.



Lão Nguyên soái biết rõ nếu cho tặng thì Ngô Liệt nhất định sẽ không nhận, cho nên mới bắt đầu liền nói là cho mượn, ngày sau cần phải trả!



Thực sự có nhiều người coi trọng mặt mũi Ngô Liệt ta a! Giúp ta che trở cẩn thận, chỉ sợ lòng tự trọng của ta bị tổn thương a...



Ngô Liệt hít sâu một hơi, trong mắt ánh lên tia sáng kiên định như bách luyện tinh cương.




Vân Dương nhàn nhã đi tới, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy người áo đen kia.



Đầu tiên thoải mái bước đến trước người Lão Mai, thử kiểm tra mạch đập, xác định lão chỉ bị đánh ngất xỉu, kinh mạch có chút tắc nghẽn, nửa tảng đã trong tim nhẹ nhàng rơi xuống.



Lại đi đến trước mặt Phương Mặc Phi, dùng thủ pháp tương tự thử mạch đập, lúc này nửa tảng đá còn lại cũng rơi xuống, triệt để yên tâm.



Trước khi Vân Dương hồi phủ, chuyện mà hắn không muốn nhất chính là phe mình xuất hiện thương vong, như vậy, lập trường hai bên lập tức biến thành tử cục, kết quả chính là không chết không thôi, hiện tại thấy hai người bị thương mà chưa chết, như vậy liền đại biểu cho chuyện hôm nay còn có thể thương lượng!



Nhất là Phương Mặc Phi, tình huống của hắn mặc dù như rất thảm đạm, kỳ thực chỉ là do tình huống không chút chống cự mà bị đối phương trừng phạt. Thương thế cũng không phải quá nặng, chơ hồ đều chỉ là một chút tổn thương trên da thịt.



Người áo đen vẫn như một đoàn hắc vụ, gương mặt hắn lại thực sự bị bao lại bởi một đoàn hắn vụ, đối với động tác liên tiếp của Vân Dương, tựa hồ thờ ơ như không nhìn hấy, nhưng Vân Dương có thể cảm giác được, từ khi hắn xuất hiện các đại môn Vân phủ chừng mười trượng, đã bị khí thể của người này khóa chặt lại.



Vân Dương lơ đễnh ngồi trước mặt người áo đen, thản nhiên nói:



- Nhất Điện Tần Quảng Vương, một trong mười vị vương giả dưới trướng Sâm La đình?



Người áo đen truyền ra một tiếng cười đạm mạc:



- Thiên Ngoại Vân Hầu Vân công tử, Vân Dương, quả không hổ là kỳ nhân khiến Lăng Tiêu Túy cũng phải coi trọng.



Vân Dương cười cười:



- Không biết Tần Quảng Vương đến hàn xá là có chuyện gì muốn làm a?



- Ta chỉ muốn đến xem bản lãnh của ngươi. Dựa vào cái gì mà có thể thu phục người của Sâm La đình ta!



Nhất Điện Tần Quảng Vương cười âm hiểm một tiếng, sau một câu nói này, mức độ căng thẳng của đôi bên đã đạt đến một mức độ mới.



- Nếu ngươi chỉ muốn thấy bản lãnh của ta...



Vân Dương trầm mặc nói:



- Người cảm thấy, cần phải làm vậy sao?



- Cần phải vậy!



Nhất Điện Tần Quảng Vương nói:



- Ngươi hiện tại, chỉ mới đạt đến tiêu chuẩn Ngũ trọng thiên, bản điện chủ lấy tu vi Ngũ trọng thiên đấu với ngươi một hồi.



- Ngươi thua, Phương Mặc Phi liền phải chết, đó lại đại giới mà hắn phải trả cho tội phản bội, mà bản thân người cũng phải trả một cái giá tương ứng, coi như sau lưng ngươi có Lăng Tiêu Túy, cũng nhất định phải trả ra cái giá này!



- Nhưng nếu ta thắng thì sao?



Vân Dương thản nhiên nói:



- Như vậy ngươi tính thế nào?



------------------



Phóng tác: xonevictory