Ta Là Chí Tôn
Chương 181 : Hắc Oa Nguyên soái
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Vân Dương nói:
- Yêu cầu gì?
Ánh mắt Thủy Vô Âm lộ ra một tia hận ý sâu sắc:
- Tương lai, khi tìm ra hung phạm... Ta muốn chặt đầu hắn! Tự tay chặt đầu hắn!
Vân Dương bỗng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thủy Vô Âm, im lặng nửa ngày.
Thủy Vô Âm cắn răng:
- Ngài đã biết ta là linh tộc, tin rằng cũng biết Linh tộc chúng ta có một chút biện pháp đặc thù nhằm vào linh hồn... Chỉ cần ta tự tay chặt đầu hung phạm, ta có thể tra tấn linh hồn kia... Đến vĩnh viễn!
Vân Dương nói khẽ:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi, ta cũng hứa hẹn tại đây luôn, nhất định sẽ có một ngày như vậy!
Thủy Vô Âm thở một hơi thật sâu:
- Đa tạ!
Lời còn chưa dứt, đã thấy thân thể Thủy Vô Âm vặn vẹo một trận, thần tình trên mặt hiện lên vẻ cực độ thống khổ, lập tức, từ trong miệng hắn phun ra một hơi khói hồng phấn, khói hồng bắn thẳng đến lòng bàn tay Vân Dương, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng, nhanh đến mức Vân Dương còn không kịp phản ứng...
- Hồn phách nhất niệm?!
Vân Dương chấn kinh chốc lát:
- Vô Âm, cần gì mà phải làm như vậy.
Thủy Vô Âm suy yếu khàn giọng nói:
- Vâng, chính là Hồn phách nhất niệm. Từ giờ trở đi, sinh tử của ta được quyết định bởi ý niệm của ngươi. Cấm chế này, không cách nào giải trừ.
- Tại sao lại phải làm như thế?
Vân Dương hỏi.
- Bởi chỉ có như vậy, mới có thể khiến ngươi hoàn toàn tin tưởng ta, để cho ta chân chính tham gia vào trong tất cả hành động của ngươi.
Thanh âm khàn khàn của Thủy Vô Âm kiên định dị thường:
- Ngươi ta vẫn chỉ mới gặp mặt một lần, tiếp xúc lẫn nhau quá mức nông cạn. Ta không hy vọng còn cần phải thêm một quá trình rèn luyện, ta muốn lập tức triển khai hành động.
- Ta chưa bao giờ tin cái gọi là “nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ”, ta cần toàn bộ tín nhiệm của ngươi. Đối với Cửu Tôn danh chấn thiên hạ, ta có thể tín nhiệm vô điều kiện, nhưng Vân Tôn đại nhân từng bước đều là nguy cơ, thời khắc đều có thể dẫn đến tai ương, dựa vào cái gì có thể tín nhiệm ta?
- Cho nên, chỉ có Hồn phách nhất niệm, mới có thể bỏ qua quá trình rèn luyện, đạt đến trình độ tín nhiệm cao nhất.
Hàn Sơn Hà đưa con mắt nhìn Vân Dương.
Vân Dương nhíu nhíu mày:
- Thời gian của chư vị cũng không nhiều, hà tất còn muốn đi Cửu Tôn phủ? Đó là anh hùng, là thần hộ mệnh của Ngọc Đường ta, cùng các ngươi có đại thù, có gì mà để các ngươi đi xem, lại nói, Cửu Tôn phủ kia quanh năm bị sương lớn bao phủ, cái gì cũng không nhìn được. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn phá giải Cửu Thiên trận hay sao?
Trong đáy mắt Vân Dương hiện lên một cỗ đề phòng sâu sắc.
Lại nghe một vị Lão Nguyên soái thở dài:
- Cửu Tôn phủ, thiên hạ kỳ quan. Cửu Tôn đại nhân càng uy chấn thiên hạ. Tế bái Cửu Tôn, là một trong những mục đích chủ yếu của chuyến đi này. Mặc dù trước đó là địch, nhưng chúng ta vẫn luôn kính nể Cửu Tôn đại nhân có một phong thái lẫm liệt, lòng son sáng tỏ, Cửu Tôn phủ, tất nhiên muốn đi qua.
Hàn Sơn Hà cẩn thận nhìn ra sự đề phòng cùng nghi ngờ trong đáy mắt Vân Dương, rốt cục hiện lên vẻ thất vọng:
- Cửu Thiên trận không phải sức người có thể phá hư, dù chúng ta muốn phá hoại, cũng vô pháp khả thi, sao có thể tự tìm phiền phức, tốn công vô ích. Điểm này, ngươi có thể yên tâm.
Vân Dương lắc đầu:
- Thật có lỗi, các ngươi nói thế nào cũng được, liên quan tới chuyện này, ta cần xin phép một chút, mình ta khẳng định không thể làm chủ được.
Đám người tỏ ra đã hiểu, cùng nhau gật gật đầu.
Vân Dương liền nhảy lên lưng ngựa, phóng nhanh như chớp, thẳng đến phủ nguyên soái.
Hàn Sơn Hà cùng các vị lão tướng nhìn nhau cười một tiếng: con hàng này, quả nhiên cái gì cũng phải đi xin chỉ thị của Thu Kiếm Hàn.
Bất quá, lão gia hỏa Thu Kiếm Hàn kia coi chúng ta là đồ đần hay sao?
Chút chuyện này, cũng nhìn không ra?!
Không lâu sau, Vân Dương phong ngựa trở lại, mặt mày cao hứng bừng bừng, lớn tiếng nói:
- Suýt nữa quên mất, chuyện này ta vẫn có thể làm chủ, nửa đường liền vòng lại, các ngươi có thể chuẩn bị lên đường...
Đám người nhao nhao bĩu môi: ta con mẹ nó tin ngươi a...
Người đứng đầu ta đại lưu manh Ngọc Đường Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái tự nhiên không biết, đang yên đang lành lại phải cõng một cái nồi đen. Hơn nữa, trong tương lai gần, nồi đen sẽ lần lượt lần lượt chồng lên lưng hắn.
Mãi cho đến khi đám gia hỏa này rời khỏi Ngọc Đường... Sau đó lại cõng nồi đen mới, quả nhiên là thể chất đặc biệt có thể triệu hồi nồi đen, hoàn toàn xứng đáng.
...
(Nồi đen = Hắc oa = Oan uổng)
---------------
Phóng tác: xonevictory