Ta Là Chí Tôn

Chương 183 : Mượn đề tài để nói chuyện của mình

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Ngay khi Vân Dương đang chửi đổng cùng với đám tướng quân, một làn gió khác đã yên lặng dấy lên trong Thiên Đường thành.



- Có biết không? Vừa rồi ta nghe được Vân công tử mắng người...



- Đám gia hỏa kia muốn Vân công tử đưa bọn hắn đi kỹ viện...



- Một đám quỷ đói háo sắc a, thế mà cũng có thể làm tướng quân, thứ đồ gì đâu...



- Nước nào? Câu hỏi của ngươi cũng thực hiếm lạ, đương nhiên là mấy nước Đông Huyền, Đại Nguyên, Thiên Tứ kia a...



- Trách không được, năm nào bọn hắn cũng gây chiến với ta... Hóa ra là muốn đoạt nữ nhân a...



- Nói gì thì nói, chúng ta không được để bọn hắn đạt được mục đích, một khi đánh tới, gia quyến của chúng ta...



- Ta xxx! Trở về lão tử liền đi xung quân, làm chết lũ chó này!



- Có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, có người ra người, ngàn vạn lần không thể để những tên sắc quỷ này đánh tới, Vân công tử có nói, đám này chuyện gì cũng có thể làm được...



- Ngươi nói a, Vân công tử cũng thực không dễ dàng, đối mặt nhiều người như vậy mà vẫn có thể dựa vào lý lẽ mà biện luận, nói cái gì mà không đưa bọn hắn đi kỹ viện, đám người kia còn muốn cưỡng ép Vân công tử, Vân công tử cũng thực khổ trong lòng a...



- Vân công tử thực là bị ép đến khó khăn a...



- Vân công tử đại nhân đại nghĩa, làm chuyện gì cũng biết tròn biết méo! Coi như là kỹ viện Ngọc Đường ta, cũng không phải là nơi đám ngoại quốc này có thể muốn đến thì đến! Không có cửa đâu!



- Vân công tử một lòng can trung bảo hộ kỹ nữ, hiên ngang lẫm liệt, quang minh lỗi lạc, hiệp cốt đan tâm, kiếm đảm cầm tâm...



- Lời này chí phải...



...



Mắt thấy Vân Dương càng mắng càng hăng, lấy một chọi cả trăm, lưỡi nghiêm như dao khắc, nước bọt tung tóe khắp nơi, đưa từng tên tướng quân tức giận đến méo miệng lác mắt, vô lực cãi lại...



Đây rõ ràng là nói xấu trắng trợn a!



Tùy tiện một người trong chúng ta, đều là đại tướng một nước, đánh đông dẹp bắc, trăm trận trăm thắng, công huân chất đầy trên ngực, vậy mà trong miệng tiểu tử này liền biến thành một đám sắc quỷ?!



Hàn Sơn Hà cũng phải lấy tay vỗ trán, thật đau đầu a.



Tên hỗn đản này sao có thể hỗn đản như vậy a? Trong lúc này, lại có thể không để ý đến thể diện mà làm náo loạn lên? Hơn nữa, lời gì cũng có thể nói ra khỏi mồm, cũng thực là...



- Nguyên soái...
- Từ khi tin tức Cửu Tôn đại nhân xảy ra chuyện, nơi này liền biến thành thánh địa Ngọc Đường!



- Từ xưa tới này, chưa từng có ai, hoặc có thế lực nào đứng ra hiệu triệu, càng không có người nào cố ý đứng ra an bài. Những người đến đây quét dọn làm việc, đều là tự phát, tự động sắp xếp, tự động duy trì.



- Không có bất kỳ cái gì gọi là tiền lương hay thù lao, hết thảy đều là tự nguyện.



- Đối với bọn hắn mà nói, chuyện mà bọn hắn mong chờ nhất chính là Cửu Tôn đại nhân có thể trở về.



- Bọn hắn sợ khi Cửu Tôn đại nhân có thể trở về, sẽ nhìn thấy một mảnh dơ dáy bẩn thỉu mà tâm tình không tốt.



- Bọn hắn càng không cho phép, thánh địa trong lòng bọn hắn, bị bất kỳ tạp vật nào làm bẩn.



- Dần dà, liền thành bộ dạng như bây giờ.



Khẩu khí của Vân Dương mang theo vẻ âm trầm, giới thiệu từng chữ:



- Những người này, mỗi một người đều là hán tử từng rong ruổi sa trường, chém địch vô số!



- Cửu Tôn phủ, trung hồn hộ vệ, trung tâm thủ vệ.



Các danh tướng nghe vậy không khỏi ngưng trọng, kính trọng nhìn Cửu Tôn phủ.



Sau một hồi, chỉnh tề khom người hành lễ, dị thường trịnh trọng.



- Lồng lộng Ngọc Đường, Hạo nhiên Cửu Tôn. Ác chiến thiên hạ, bảo quốc an dân. Bách chiến bách thắng, sa trường vi tôn. Tứ diện chiến tràng, nhĩ vi (1) quân tâm. Bách vạn tương sĩ, nhĩ vi quân hồn...



Hàn Sơn Hà thở thật dài:



- Anh hồn không xa, anh linh trường tồn. Đồng vi quân nhân, đặc lai (2) bái quân. Công tích thường tại, hạo khí vĩnh tồn!



...



(1) nhi vĩ = ngươi là



(2) đặc lai = Đặc biệt tới



----------



Phóng tác: xonevictory