Ta Là Chí Tôn
Chương 185 : Đoàn diệt
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Thế nhưng, sau khi hai tôn phân thân tiến vào, mới chỉ một lát liền mất liên hệ, so với đạo phân thân thứ nhất càng thêm nhanh chóng....
- Cái này đúng là quái, cổ quái a...
Người gầy gò cười khổ một tiếng, nói:
- Các ngươi cũng tới thử một chút?
Đã thấy trong đội ngũ Đại Nguyên, lại có ba người chậm rãi bước ra.
Một người trong đó nói:
- Phí huynh, chúng ta không có phân thân thuật như ngươi, nếu muốn tiến vào, nhất định phải dùng bản thế tự tiến vào mới được, như vậy nguy hiểm rất lớn.
Vị Phí huynh này cau mày nói:
- Tình huống này xác thực cổ quái, phân thân của ta đi vào, toàn bộ hành trình không hề gặp phải một chút vật cản nào. Phân thân của ta tuy là hữu hình vô chất, nhưng vẫn có thể cảm nhận sự vật ngoại giới... Tòa phủ đệ kia dù chiến diện tích rộng lớn, nhưng chúng quy vẫn có cực hạn, sao có thể phi mãi mà không gặp vật cản a?
- Cho nên, tốt nhất là có người dùng chân thân tiến vào cảm nhận một chút mới tốt. Hiện tại, trống rỗng như thế, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, coi như phân thân của ta vẫn còn tồn tại, cũng đành hữu tâm vô lực, hữu lực khó làm!
Một người khác cau mày nói:
- Từ khi Cửu Tôn phủ tồn tại, không có bất kỳ ai có thể thành công thăm dò, tất cả những người tự ý xâm nhập đều đã chết, tuyệt không ngoại lệ, chúng ta thực không muốn lấy thân mạo hiểm a...
- Lần này đúng là hung hiểm dị thường, không đáng...
Lại một người vân vể râu ria, ngưng trọng nói.
Vị Phí huynh kia cắn răng một cái:
- Lương huynh, người tiến vào, ta để cho ba cái phân thân của ta cho người chỉ đạo đồng hành, chỉ cần luôn tụ cùng một chỗ, tin rằng kiểu gì cũng có thể tra ra chút gì đó.
Hắn cười cười:
- Mặc dù nguy cơ trùng trùng, nhưng có phân thân của ta đi trước dẫn đường, lại có Lương huynh thân là cao thủ mười thành... Ha ha.. Bảo đảm toàn thân trở ra là không có vấn đề.
Vị được xưng là Lương huynh, chính là một lão giả tầm 50~60 tuổi, nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vị Phí huynh này có chút do dự, lại trầm ngâm một lát mới nói:
- Đã như vậy, liền để lão phu vào xem, xem có thể phá vỡ nguyền rủa, người vào Cửu Tôn phủ phải chết không thể ngờ hay không!
Vị Phí huynh kia nói một câu lấp lửng, nhưng... Hai mắt Vân Dương vẫn sáng lên.
Vân Dương lo lắng lớn tiếng kêu:
- Mau kêu mấy người kia ra đi ra, Cửu Tôn phủ là thánh địa Ngọc Đường ta. Các ngươi làm như thế thật không lễ phép, càng không có đạo lý! Các ngươi mau gọi bọn hắn đi ra, nếu không, mỗi người Ngọc Đường chúng ta đều không tha cho các ngươi! Ta nói thật, không hề có ý uy hiếp các ngươi!
Đi ra?
Mọi người đồng thời than thở, nếu nguyên soái Đại Nguyên còn chưa hôn mê, hơn nửa liền có thể than thở thành tiếng: “Nếu có thể kêu đi ra, ta con mẹ nó đã sớm kêu, ta hy vọng có thể kêu người đi ra đến nhường nào, không... Ta càng hy vọng căn bản không có một màn như thế, trước đó sao lại phải giật dây để Lương đại sư đi vào chịu chết?!
Hiện tại, còn nói gì muốn đi ra?
Sáu cái phân thân của Phí huynh, còn có một vị cường giả tông sư mười thành viên mãn, chín thành chính... Một cái cũng không ra được.
Thậm chí, bản thể của Phí huynh ở ngoài, trong thời gian ngắn sáu đạo phân thân đều bị diệt, hao tổn nghiêm trọng, ít nhất trong mười năm tám năm cũng khó mà gượng dậy nổi.
Sáu đạo phân thân đều bị diệt, cơ hồ diệt mất toàn bộ hồn phách của hắn, muốn khôi phục, cố nhiên là có biện pháp... Nhưng, có biện pháp, thì cái giá phải trả cũng ngoài sức tưởng tượng, bị pháp môn nghịch thiên phản phệ, há có thể dễ dàng chữa trị?!
Sắc mặt của đám người đồng thời xám trắng, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lại nhìn mây mù bao lấy Cửu Tôn phủ, thân thể không nhịn được mà lạnh run, tựa hồ, lôi điện reo hò kia vẫn còn đang tiếp tục, một chút nữa có thể bổ thẳng đến trên người mọi người...
Kết quả như vậy, quả thực nằm ngoài dự tính.
Thân thể Hàn Sơn Hà vẫn cứng ngắc như cũ.
Lúc này, hắn còn cảm thấy mấy phần may mắn, may mắn... May mắn người xúc động không phải người bên mình. Nếu át chủ bài bên hắn mà động trước, như vậy, tổn thất chính là lực lượng Đông Huyền, cuối cùng cũng là đại hạnh trong bất hạnh.
- Cửu Tôn phủ này, quả nhiên huyền bí, không phải sức người có thể phá.
Hàn Sơn Hà nhẹ nhàng thở dài.
Mọi người ở đây, cũng yên lặng gật đầu, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
- Khó trách Lăng Tiêu Túy kia tới Ngọc Đường vô số lần, nhưng xưa này chưa từng chủ động tiếp cận Cửu Tôn phủ này, linh giác của Đại năng giả, tự động né tránh nguy cơ, mà chúng ta lại ngông cuồng nhìn trộm, quả là tự làm tự chịu, tự tìm đường chết.
Một lão soái khác thở dài, sắc mặt ảm đạm.
...
------------
Phóng tác: xonevictory