Ta Là Chí Tôn
Chương 193 : Đánh cược
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Sự biến hóa này khiến Vân Dương không chuẩn bị kịp, mây mù của Cửu Tôn phủ, thế mà không dám đến gần Thiên Ý chi nhân.
- Cây đao này còn có chỗ tốt như thế?
Trong nháy mắt, Vân Dương liền nghĩ đến phương diện khác:
- Nếu có thể hữu hiệu đối với tất cả chướng khí mây mù, những nơi thần bí quanh năm bị mây mù bao phủ, những dị vực bị chướng khí tràn ngập... Chẳng phải chỉ cần cầm cây đao này, là có thể có một con đường bừng sáng bằng phẳng sao?
Vân Dương mừng rỡ không thôi, nhưng hiệu dụng của Thiên Ý chi đao cũng cần nghiệm chứng thêm, trước mắt, tranh thủ thu lấy di hài sáu đầu Huyền thú mới là đúng đắn.
Vân Dương cầm đao trong tay, nhanh chóng moi nội đan Huyền thú ra, sau đó dùng huyền khí hong khô phần ngoài, lại xử lý đơn giản một chút, huyền đan nguyên bản bị huyết nhục bao khỏa, biến thành một viên tròn trịa sạch sẽ.
Có vẻ chuyện như thế, Vân Dương đã sớm làm đến thuần thục, lại hào hứng dạt dào/
Cái này... Cái này đều là tiền a.
Bất quá huyền đan này, nên làm gì với nó đây?
Trực tiếp cho Lục Lục bồi bổ? Hay là giao cho tứ đại công tử đấu giá? Thu hoạch lợi ích lớn, lợi ích lâu dài?
Nhưng Vân Dương lại cảm thấy, trong không gian thức hải, Lục Lục đang uốn qua uốn lại, tiếng kêu “ấy da da” nơn nớt đang cầu ăn, Vân Dương biết rõ lợi hại, nhưng vẫn không nhịn được, cho Lục Lục một nửa.
Lục Lục vui vẻ nhận lấy huyền đan, trực tiếp đặt xuống bộ rễ của mình, dùng dây leo đào một cái hố chôn xuống, sau một chốc, lại càng thêm vui vẻ.
Hai mảnh lá cùng nhau lay động, dây leo xanh biết vung vẩy nhảy múa đầy trời, uốn qua uốn lại, ấy da ấy da réo lên không ngừng.
Tựa như một đứa nhỏ đột nhiên được ăn ngon, hân hoan đến nhảy cẫng lên.
Quỷ nghèo Vân Dương dù mới phá sản cho Lục Lục một nửa, nhưng cảm thấy Lục Lục hân hoan, hắn chỉ cảm thấy mềm mại trong lòng, sau khi cười ha ha một cái, liền lập tức trở về.
Chờ chút nữa, còn có một trận Thao Thiết thịnh yến, chỉ cần hết thảy thuận lợi, tin rằng lại có thể thu thêm một khoản, giúp hắn thoát khỏi cái danh hào nhã nhặn - Quỷ nghèo!
...
- Lão đại mời chúng ta đi đánh bạc?
Đông Thiên Lãnh nhận được tin tức, một mặt kinh ngạc khó hiểu, trong đó còn có một tia không thể tưởng tượng nổi. Chuyện này có chút kỳ quái a, để chúng ta đi đánh bạc, lại chỉ cho phép chúng ta được thắng không được thua...
- Đi a! Ngu sao không đi!
Hai mắt Xuân Vãn Phong hấp háy:
- Mấy ngày nay rảnh đến nhức cả trứng...
Hạ Băng Xuyên:
- Ngươi có trứng a?
Thu Vân Sơn:
Cần nói chuyện sao?
Thủy Vô Âm bình tĩnh chào hỏi, bước qua từng bàn xem xét, chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, trên mặt còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Mắt thấy mọi người chơi vui đến quên trời quên đất...
- Hôm nay thật náo nhiệt a, thật nhiều gương mặt lạ, cho ta tới chơi một ván, thế nào?
Một thanh âm từ cửa truyền tới.
Một người áo trắng, không nhuốm bụi trần đột nhiên xuất hiện trước cửa sòng bạc.
Vân Dương nhíu mày, nhìn qua Thủy Vô Âm một chút.
Thủy Vô Âm cũng vô cùng kinh ngạc.
Sau khi đám dê béo đi vào, hắn lập tức đóng cửa sòng bạc lại, người này vào bằng cách nào?
Thần sắc Thủy Vô Âm bất động, lạnh nhạt không gợn sóng, ôn tồn mỉm cười nói:
- Xin hỏi, bằng hữu họ gì?
Người áo trắng lãnh đạm nói:
- Bằng hữu? Không dám nhận, ta chỉ là một cái đổ khách, các hạ mở cửa làm ăn, sẽ không không chào đón khách nhân đến ủng hộ a?!
Thủy Vô Âm cười càng ôn nhu, ngữ khí càng nhu hòa:
- Tứ hải đều là bằng hữu. Bằng hữu đã có thể đến nơi này, chính là khách quý của Thủy mỗ, xưng hô thế nào, đương nhiên cần biết a?
Trên mặt người áo trắng như phủ thêm một tầng mặt nạ băng lãnh:
- Ta lặp lại một lần nữa, ta không phải bằng hữu của ngươi, người càng không phải bằng hữu của ta.
Vân Dương ở bên quan sát vị khách không mời này, càng lúc càng cảm thấy, người áo trắng này cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.
Nhưng bộ dạng này, rõ là hắn chưa từng gặp qua a...
Chờ chút...
Vân Dương bỗng thanh minh, bỗng nhớ tới đêm hôm đó, thân ảnh màu trắng mà nhất định Tần Quảng Vương đuổi theo không bỏ kia!
...
---------------
Phóng tác: xonevictory