Ta Là Chí Tôn

Chương 20 : Lục Lục ăn trộm

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


Dịch Giả: Thiều Bàn Tử



Mấy tiểu gia hỏa này, cuối cùng cũng đến tay.



Vân Dương dựa theo quyển «Sơn Hải Dị Thú Đồ Chí» của Phong Tôn đối chiếu một phen, nhéo lỗ tai, nhìn cái bụng, lật mí mắt, nhìn lỗ mũi, nhìn yết hầu, đưa huyền khí vào người chúng nó xem xét... Liên tục mười mấy loại nghiệm chứng, đều phù hợp tiêu chuẩn!



Hắn rốt cục cũng xác định được, đây chính là cửu phẩm sơ giai Huyền thú Thôn Thiên Báo không thể nghi ngờ!



Thôn Thiên Báo, hành tẩu như gió, ẩn nấp tốt, săn giết cấp tốc, từ trước đến nay có danh xưng “Thích khách trong Huyền thú”. Sau khi thành niên, có thể nuốt kim ngọc làm thức ăn, mình đồng da sắt, không thể phá vỡ.



Vân Dương càng thêm mừng như điên.



Nhưng cùng lúc đó trong lòng hắn cũng có một nỗi nghi hoặc: Bát ca Phong Tôn của hắn, thân phận chân thật đến cùng là gì?



Người của Tây Môn gia tộc, một trong bát đại gia tộc, cộng thêm đồng bạn của Tây Môn Vạn Đại, tất nhiên bọn họ có địa vị không kém hơn hắn, đám tùy tùng phía sau bọn hắn, cả đám đều là cao thủ.



Bọn hắn thế mà ngay cả một chút hoài nghi đều không có. Mà chính mình chỉ dựa theo một quyển sách, liền có thể tuỳ tiện nhận ra.



Bát đại gia tộc mỗi một cái đều có nội tình hơn ngàn năm, nhưng với kiến thức của bọn hắn, thế mà cũng không bằng một quyển sách của Phong Tôn thường được mình dùng để gối đầu mỗi tối?



Xem như bát ca đã từng tạo thấy qua Huyền thú này đi, nhưng điều này cũng không phải đơn giản.



Vân Dương đem sự nghi ngờ này đặt sâu trong đáy lòng.



Thân phận của bát, ta nhất định phải điều tra rõ, tất cả sự tình huynh ấy không hoàn thành được, mọi thứ ta đều sẽ thay hắn hoàn thành!



Nhưng điều kiện tiên quyết là... Chính mình phải khôi phục thương thế cái đã, lại đem tu vi đề cao, mới có thể ứng phó được đám địch nhân vô cùng vô tận này!

“Công tử, ngươi đây là...” Lão Mai trợn tròn mắt.



Mấy ngày trước, công tử đi ra ngoài, thời điểm trở về, liền mang theo một con khỉ. Ách, còn mang thêm một vị mỹ nữ nữa.



Hôm nay, công tử lại đi ra ngoài một lần nữa, thời điểm trở về mang thêm năm con mèo! Ách, còn có một tên nam nhân nữa chết nữa sống.



Lão Mai có chút hiếu kỳ: Công tử ngài lần sau đi ra ngoài, có thể mang về một đàn sói trăm ngàn con không nữa? Hoặc mang về một đám nam nữ nữa?

“Ừm, không có gì, mấy cái tiểu sủng vật mà thôi.” Vân Dương nói: “Ngươi thông báo cho bọn Mã Tần, ban đêm đến Vân phủ đến một chuyến, khục, nói với bọn hắn lần này có chuyện tốt.”

Lão Mai tức xạm mặt lại.



Còn muốn thông báo cho bọn hắn nữa chứ?



Bọn hắn còn dám tới đây sao?



Mấy con hàng kia hẳn là có bóng ma tâm lý rồi đi?

“Không có việc gì, lần này bọn hắn khẳng định tới.” Vân Dương khẳng định nói.

“...” Lão Mai lơ ngơ, vừa muốn lui ra, thì thấy Vân Dương sờ sờ vào trong ngực móc ra một cái túi đưa cho mình: “Trong này có một chút vật tư để tu luyện, ngươi cầm lấy. Nếu có thể sớm ngày đột phá lên đệ lục sơn thì tốt.”

Lão Mai tiếp nhận cái túi, đầu óc có chút mơ hồ.
Lập tức hắn cảm thấy toàn thân có một cảm giác sảng khoái, một cỗ sinh mệnh lực mạnh đến khó tả tràn vào trong kinh mạch của hắn. Lúc trước, hắn bị Tây Môn Vạn Đại đánh một chưởng gây tổn thương, bây giờ liền khỏi hẳn.



Đồng thời, tinh thần phấn chấn, đầu óc cũng vô cùng thanh minh.



Ân, gia hỏa này có thể làm cho ta khôi phục thương thế? Trong lòng Vân Dương lập tức vui mừng, hỏi: “Có thể để cho tu vi của ta nhanh chóng hồi phục tới một năm trước hay không?”

Đối với thực lực, Vân Dương khát vọng đã quá lâu!



Không có thực lực, cái gì cũng không thể làm a.



Chồi non chậm rãi chập chờn, tựa hồ đang lắc đầu, lại giống như đang khinh thường...



Vân Dương liên tục hỏi nửa ngày, mới hiểu rõ.



Tu vi lúc trước, sợ rằng không hồi phục được.



Hạt sen tan vào huyết mạch của hắn, đem tu vi của hắn toàn bộ thôn phệ, mới nảy mầm sinh cơ. Chờ đợi bất bình chi khí, nước chảy thành sông mà nảy mầm...



Mà còn là, chồi non kia tựa hồ đang biểu thị ý tứ: lực lượng lúc trước của ngươi, đơn giản chỉ là rác rưởi… Không cần hồi phục lại a.



Vân Dương dở khóc dở cười.



Cũng được, liền bắt đầu lại từ đầu đi.

“lúc trước đều kêu mi là chồi non, hoặc là Tạo Hóa Liên, đều có chút khó đọc, nếu được không bằng ta đặt tên cho mi lần nữa đi” Hắn thương lượng nói: “ Ngươi có hình dạng dây leo, cón có lá cây. Gọi là Đằng Đằng? Mạn Mạn? Hoa Hoa? Diệp Diệp? Liên Liên? Lục Lục?”

Chồi non chỉ không ngừng lắc lư biểu thị không đồng ý.



Nhưng, chờ đến cái danh tự cuối cùng là “Lục Lục” xuất hiện, nó lại đình chỉ lắc lư, sau nửa ngày, không ngờ nổi lên một cái mầm.



Vậy mà thích cái tên này?



Vân Dương một trận đau răng.



Nhiều danh tự như vậy, hắn cho rằng cái tên khó nghe nhất chính là Lục Lục.



Cho nên mới nói cuối cùng.



Nào nghĩ tới cái danh chính mình cảm giác khó nghe đến cực điểm này, ngược lại được công nhận.



Lục Lục...

“Ây... Ông trời của ta... Lục Lục...” Vân Dương vỗ vỗ trán của mình, một trận im lặng: “Đây là một cái danh tự buồn nôn tới cỡ nào chứ...”

Trong thức hải, Lục Lục khoái hoạt vũ động, một đầu Tu Đằng, được nó làm thành các hình đạng, biểu thị mừng rỡ vì có tên mới.

“Lục Lục!” Vân Dương sụp đổ nói: “Ngươi phải nghĩ ra biện pháp giúp người nằm trong phòng kia sống lại.”

Lục Lục sửng sốt một chút, lập tức dây leo lại vũ động một trận.

“Không có vấn đề!”