Ta Là Chí Tôn
Chương 202 : Nồi đen rất vừa vặn
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Rốt cục Hàn Sơn Hà cũng đã hiểu rõ, hiểu được lý do mà Hà Hán Thanh mời lão đến đây.
Quả là có nghĩ nát óc cũng không ra, người ám sát Hà Hán Thanh, lại là Bạch Y Tuyết, đúng lúc, Bạch Y Tuyết lại là hộ vệ trên danh nghĩa của lão...
Tính như vậy, Hà Hán Thanh không tìm lão thì lại có thể tìm ai?
Hàn Sơn Hà hít một hơi thật sâu, cười khổ:
- Hóa ra Hà lão tìm ta, chính là vì lý do này.
Hà Hán Thanh quét con mắt mờ đ-c nhìn Hàn Sơn Hà, hòa thanh nói:
- Bên người Hàn Đại Nguyên soái, có vẻ như thiếu mất một tên hộ vệ.
Hàn Sơn Hà nhẹ nhàng nói:
- Đúng thực là Bạch Y Tuyết hộ vệ cho ta ba ngày nay.
Hà Hán Thanh cười ha ha:
- Như vậy, Hàn đại soái lấy gì trả lời ta?
Hàn Sơn Hà cười khổ:
- Nếu ta nói, chuyện này không có quan hệ với ta, Hà lão có tin hay không?!
Hà Hán Thanh nói:
- Thường nghe Hàn đại soái nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra xác thực không thể nghi ngờ. Lão hủ vốn cũng không nên nghi ngờ ngươi, nhưng lần này nếu chỉ liên quan đến tính mệnh của ta, thì cũng thôi, nhưng mấy vị nghĩa sĩ bên người lão hủ quyết không ngồi yên nhìn lão hủ chết, lão hủ cũng không muốn làm lạnh tấm lòng của chúng sĩ, cho nên nói bừa một câu, mời Hàn đại soái lấy ra gì đó có thể khiến người tin tưởng!
Hàn Sơn Hà cảm thấy đầu đau như muốn nứt.
Vừa rồi hắn nói một câu “Có tin hay không”, cũng là mộ chút giãy giụa cuối cùng, cũng là muốn thử xem Hà Hán Thanh có kiêng kỵ thân phận của hắn mà bỏ qua truy hỏi hay không, dù biết rõ đối phương muốn chứng cứ, nhưng vẫn muốn thử chút may mắn, đáng tiếc, không được như mong muốn, việc bị truy cứu cũng khó mà tránh khỏi!
- Lấy cách nói của Hàn soái, tức là bốn ngày trước Bạch Y Tuyết mới tới làm hộ vệ của ngươi?
Hà Hán Thanh nói:
- Xin hỏi Hàn soái, lấy thân phận địa vị của Bạch Y Tuyết, sao lại nguyện ý làm hộ vệ cho ngươi?!
Lời này đâm thẳng tới chỗ yếu hại, lấy tu vi, địa vị, nội tình Kiếm đạo của Bạch Y Tuyết, đừng nói là hộ vệ của Nguyên soái, coi như hộ pháp cho một quốc gia, thống lĩnh cấm vệ quân cũng không xứng lọt vào mắt hắn, Hàn Sơn Hà nhà ngươi có phải quá trâu bò không a?!
Hàn Sơn Hà cười khổ:
- Lúc ấy hắn nói là được người nhờ vả, đến bảo hộ an toàn của ta...
Hà Hán Thanh nói:
- Xin hỏi là được ai nhờ vả?
Theo hắn biết, tập tính của Kỳ Lân Ngư rất đặc biệt, một khi đã bị câu thành công, trong thời gian ngắn không thể câu lên lần nữa.
Nhưng, Hàn Sơn Hà không có khả năng không biết điều đó, nếu vẫn còn muốn thử, chắc hẳn có ý khác, vạn sự không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
(Không sợ cái chắc chắn, chỉ sợ cái có thể)
Nếu chẳng may vạn nhất thì sao?
Nói tóm lại, Vân Dương không muốn Hàn Sơn Hà hoàn thành bất cứ mục đích gì ở Ngọc Đường.
Chuyện lão muốn làm, chính là mục tiêu Vân Dương muốn phá hoại!
Nghĩ đến đây, thân thể Vân Dương hóa thành một đoàn sương mù, đảo mắt biến mất vô tung.
Trên bầu trời, xuất hiện tiếng gió tinh tế.
...
Trong Bách Trượng hồ, từng đợt hương thơm kỳ dị lan tràn...
Trong chỗ nước sâu, đã mơ hồ có ánh cầu vồng chớp động.
Kỳ Lân Ngư đã ẩn ẩn xuất động.
Gió chợt nổi lên.
Phương xa truyền tới một tiếng nhẹ nhàng, tựa như có gì đó tiến vào trong nước.
Hàn Sơn Hà nhíu mày:
- Dường như có người xuống nước?
Hộ vệ sau lưng khom người:
- Đại soái thực có thính giác tốt, đích thực là có người nhảy xuống nước. Nhưng bờ kia cách ta hơn mười dặm, ảnh hưởng rất nhỏ, đại soái không cần quá lo lắng.
Hàn Sơn Hà gật gật đầu, tiếp tục thả câu.
Thiếu niên áo đen càng giữ vẻ mặt khí định thần nhàn, thân thể thon gầy bao trong hắc bào thùng thình, cả người bất động như một pho tượng, dường như ngay cả âm thanh hô hấp cũng không có.
Từ lúc thả câu đến nay, hiện tượng cá thường điên cuồng cắn câu đã ngày càng ít. Từ lần đắc thủ trước, đến hiện tại cũng được nửa canh giờ.
Hàn Sơn Hà cùng thiếu niên áo đen đều hết sức chăm chú, họ đều hiểu rõ. Tình huống này, quá nửa là Kỳ Lân Ngư đã bắt đầu xuất động.
Thần ngư xuất động, phàm ngư tránh lui.
Nói cách khác, khoảng cách tới lúc Kỳ Lân Ngư mắc câu, đã là trong tầm tay!