Ta Là Chí Tôn
Chương 207 : Hàn Sơn Hà, vì cái gì?
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Tu vi vị hộ vệ này cũng không đến mức kém cỏi như vậy, nhưng lúc này lại không chút phòng bị, ngay cả huyền khí cũng không kịp điều động, vì thế chịu một kích liền bể đầu.
Đạo bóng trắng kia không chút dừng lại, há to miệng rộng, một chùm sáng đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ bắn ra.
Hưu!
- đại soái cẩn thân!
Lại có hai vị tướng quân không chút do dự vọt lên, dùng toàn lực đẩy Tử Nguyên Long xuống ngựa, sau khi một tiếng “Oanh” bạo hưởng vang lên, sau lưng hai tên tướng quân đồng thời xuất hiện một cái lỗ lớn, mà Tử Nguyên Long bị bọn hắn đè lên cũng phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Bóng trắng bay vun vút trên không trung tạo ra từng đạo tàn ảnh, tới lui như gió, xuất kích như thiểm điện, khẽ dùng chân cào cào mặt đất, phốc phốc phốc, lại có ba viên quang cầu bắn ra. Hơn mười vị tướng quân dưới công kích cường liệt đồng thời nổ óc mà chết, tử trạng cực kỳ thê thảm, nhìn qua cũng không đành lòng nhìn nữa.
- ngăn nó lại!
Một vị hộ vệ khác của Tử Nguyên Long huy động huyền khí, Huyền khí màu xanh nhanh chóng bốc lên, sau một phen bối rỗi, cho tới bây giờ mới kịp phản ứng, lên tiêng nói:
- là cửu phẩm Huyền thú Thôn Thiên báo, mọi người cẩn thận!
Một tên hộ vệ khác phi thân lên, kiếm khí đao quang tung hoành vũ động, ý muốn hạn chế không gian cùng tốc độ của Thôn Thiên báo.
một đám tướng lĩnh khác của Tử U cũng bắt đầu vận khởi huyền khí, mở to hai mắt đến hết cỡ để quan sát, đối mặt với tàn ảnh đầy trời của Thôn Thiên báo, mấy trăm người đồng thời tiến công!
Cao thủ Tử U cuối cùng cũng chạy tới, trực tiếp hét dài một tiếng, thả người từ trên không trung, bổ nhào xuống!
Theo tiếng hét thảm vang lên, Thôn Thiên báo lộn vài vòng trên không trung, lui về một ngọn đại thụ cách năm mươi trượng, tốc độ nhanh như tia chớp, hiển nhiên công kích trong phạm vi này quá dày đặc, cho dù tốc độ di chuyển của Thôn Thiên báo có nhanh tới mức nào, cũng khó tránh khỏi việc sẽ phải trúng chiêu!
Đám người thấy sắp thắng lợi đến nơi, lập tức tiếp tục xuất kích, dốc hết toàn lực giết con cửu phẩm Huyền thú đáng giận kia, báo thù cho các huynh đệ đã chết.
Cao thủ Tử U dẫn đầu lăng không bay lên, hóa thành một đạo tàn ảnh bắn về phía ngọn cây.
Nhưng, đã thấy bóng trắng kia đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt đã lướt ra ngoài cả trăm trượng, lóe cái nữa liền biến mất không còn bóng dáng.
- meo...
Sau khi Thôn Thiên báo bị thương, lúc này nó như chim sợ ná, trốn về phương xa, hướng thẳng tới chỗ rậm rạp trong rừng...
Đường đường là cửu phầm Huyền thú, lại có thể bỏ chạy như vậy!
Lúc tới không thèm chào hỏi, lúc đi càng không chút dấu hiệu.
Nói đến là đến, nói đi là đi.
Để lại, chỉ có hàng chục bộ thi thể.
- đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao phải phọt vào đánh lén?!
- Tỏa Hồn châm...
Tử Nguyên Long vốn định bốc lên lửa giận vạn trượng, lại đột nhiên ngẩn cả người.
Hai con mắt, trong một giây đó đột nhiên đọng lại.
Chúng tướng nghe được tin tức, nhanh chóng phi đến bên xe ngựa:
- Nguyên soái thế nào rồi? Không có gì đáng ngại a?
- đáng lý ra, độc của Tỏa Hồn châm không nên phát tác sớm như vậy a... nhưng, đầu Thôn Thiên báo kia xuất hiện, mọi người cưỡng ép vận chuyển huyền khí, gia tốc tốc độ bộc phát của độc tính...
Sắc mặt mấy vị y sư kia rất khó nhìn:
- đầu Thôn Thiên báo này... mặc dù giết chết mấy người, nhưng mục đích thực sự... có vẻ như chỉ muốn dẫn phát độc tố...
Sắc mặt Tử Nguyên Long vô cùng khó coi, chậm rãi phun ra mấy chữ:
- Hàn Sơn Hà? Vì cái gì?
Nói xong câu đó, Tử Nguyên Long sững sờ nhìn vào hư vô, tựa hồ khí lực toàn thân bị rút sạch, nghiêng đầu một bên, bất tỉnh nhân sự.
- Nguyên soái! Nguyên soái!
- Hàn Sơn Hà? Cái gì Hàn Sơn Hà? Việc này có quan hệ gì với Hàn Sơn Hà?
- đến cùng là trúng độc gì? Tại sao lại quỷ dị như vậy?!
Các vị tướng quân mồm năm miệng mười truy vấn.
Mặt mũi một vị y sư tràn đầy vẻ nặng nề:
- độc mà năm người bọn hắn trúng, chính là độc của Tỏa Hồn châm... sau khi đại soái nghe được mấy chữ Tỏa Hồn châm, sau đó liền ngất đi.
- Tỏa Hồn châm!
Ánh mắt Phó soái Vương Ngọc Đường trở nên lẫm liệt:
- Tỏa Hồn châm, độc môn ám khí của Xuân Thu môn? Có thể xác định chắc chắn không? Việc này can hệ trọng đại, chớ có ăn nói lung tung!
Chúng y sư trăm miệng một lời:
- chúng tiểu nhân tuyệt không dám nói lung tung, năm người đại soái đích thực là trúng độc của Tỏa Hồn châm, tiểu nhân dám lấy tính mạng người nhà để đảm bảo. Tuyệt không sai lầm!