Ta Là Chí Tôn
Chương 213 : Ban đêm tiến vào Hoàng cung
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Nàng nói:
- Sao người lại không biết a? Coi như ta cùng Ngũ ca ngươi bị người buôn bán từ nhỏ, nhưng suy cho cùng cũng biết cha mẹ mình là ai, mặc dù bọn họ đã chết... Có điều, dù sao cũng là thân nhân của chúng ta... Cũng là người đưa chúng ta...
Vân Dương nói:
- Theo ta được biết, Ngũ ca cũng không biết thân phận của hắn a...
Ánh mắt Vân Túy Nguyệt sáng lên, che miệng bật cười:
- Vâng, ta nhất thời nói sai... Là ta nói sai.
Quả nhiên hắn biết mọi chuyện của Hỏa nhi.
Vân Dương im lặng một hồi:
- Ta tương tự như Ngũ ca, không biết chúng ta đến từ đâu, nguồn gốc từ nơi nào.
Khóe miệng hắn lộ ra một tia mỉm cười cứng ngắc:
- Tựa như... Là đi ra từ cỏ dại, ha ha...
Vân Túy Nguyệt ngơ ngẩn.
Sắc mặt đờ đẫn mà nhìn Vân Dương, nhìn người dùng đôi tay có thể quấy đảo phong vân, dùng đôi vai gánh lấy càn khôn sơn nhạc. Đột nhiên một trận đau lòng khôn cùng, đột nhiên trần ngập cả thể xác tinh thần.
Trong chớp nhoáng, nàng đột nhiên sinh ra một cảm giác muốn ôm Vân Dương vào trong ngực.
Nàng đứng lên, nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm trước mặt Vân Dương, ngẩng đều nhìn Vân Dương, nói khẽ:
- Tiểu đệ, ngươi còn có tẩu tử. Trên thế giới này, kỳ thực chúng ta đều là những người bất hạnh, nhưng cũng là người vô cùng may mắn. Bởi, chúng ta còn có lẫn nhau, trên thế giới này, dù sao chúng ta còn có thân nhân, còn có sự an ủi lẫn nhau, đã đủ trân quý.
Vân Dương cười nhẹ nhàng:
- Đúng vậy, Nguyệt tỷ, chúng ta đều rất may mắn.
Hắn hít một hơi thật dài:
- Ta phải đi, Nguyệt tỷ, tối hôm nay, ta lại chuẩn bị thu chút tiền lãi.
Vân Túy Nguyệt nói khẽ:
- Hết thảy cần phải cẩn thận, nhất định phải sống sót trở về, chỉ có sống, mới có tư cách nói đến báo thù!
- Ân!
Vân Dương gật đầu, áo tím tung bay, một lọn tóc đen nhánh rủ xuống, che khuất nửa bên mặt, xoay người sang chỗ khác:
- ... Thật xin lỗi.
...
Một thanh âm thản nhiên vang lên:
- Thật xin lỗi? Mễ Không Quần, cả đời này của ngươi, người đáng để ngươi nói vậy cũng không nhiều.
Lúc này, Mễ Không Quần vẫn đang trong trạng thái tràn đầy chua xót, một cảm giác mất hết sức lực thản nhiên đến thần kỳ, đó cũng là một loại áy náy khiến hắn hối hận đến đứt ruột đứt gan.
Mễ Không Quần trong trạng thái thất thần, đối với người đến không mang theo thiện ý cũng không hề để trong lòng, hốt hoảng nói:
- Ngươi là ai? Là Lãnh Nguyệt phái ngươi tới trừng phạt ta sao?
Người áo đen bịt mặt chính là Vân Dương, lúc này cũng không khỏi sững sờ: Lãnh Nguyệt? Đó là ai?
Vân Dương chớp mắt ngạc nhiên, cái chớp mắt này làm cho hai người có một giây giảm xóc, mà Mễ Không Quần cũng bởi một cái chớp mắt này, kịp phản ứng, thần trí khôi phục lại sự thành minh, sau khi thở dài một hơi, khí chất toàn thân trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi là ai?
Vân Dương thản nhiên nói:
- Chẳng nhẽ Mễ tổng quản không còn nhớ đồ vật đánh cược trước đó sao?
Mễ Không Quần lập tức giật mình, lạnh lùng nói:
- Hóa ra ngươi là người tứ đại gia tộc, đêm hôm lại dám xông vào hoàng cung đại nội, quả nhiên là lớn mật!
Vân Dương nói:
- Ta là người của ai không quan trọng, quan trọng là ngươi thiếu nợ không trả, mễ tổng quản không mời khách vào ngồi uống nước sao?
Sắc mặt Mễ Không Quần biến đổi không ngừng, rốt cục nói:
- Vậy thì mời vào rồi nói!
Nói rồi mở cửa sổ.
Nếu đối phương tới giết hắn, Mễ Không Quần tất không ngại làm lớn chuyện, nhưng nếu đối phương chỉ đến đòi nợ, hơn nữa hắn cũng lấy được Long Hổ cao...
Nếu có thể không để chuyện này lộ ra ngoài, vậy thì không nên rêu rao mới tốt.
Nếu thực sự náo lên, coi như đối phương không chiếm được chỗ tốt, nhưng Mễ Không Quần hắn cũng chỉ càng thêm không may.
Cho nên sau khi cân nhắc lợi hại, dù Mễ Không Quần cảm thấy không muốn, nhưng vẫn mời đối phương vào phòng.