Ta Là Chí Tôn

Chương 215 : Giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


- Sau đó ta đi cầu y vấn dược đủ mọi nơi, kết quả hoàn toàn không có cải thiện... Mãi cho đến khi ta tìm tới một vị y sư tinh thông huyền khí, hắn nói cho ta biết, vấn đề xuất phát từ trong công pháp mà ta tu luyện, Thiên Tuyệt Thần Công. Trên giang hồ xưng hô môn công pháp này là... Cô Độc Thần Công.



Mễ Không Quần nói:



- Thiên Tuyệt Thần Công mà ta tu luyện chính là do sư phụ đưa cho ta, hắn đã sớm biết lợi và hại khi tu luyện môn công pháp này.



- Thế nhưng cho đến khi ta phát hiện ra, thì đã sớm không thể quay đầu lại được.



- Coi như ta lập tức hủy bỏ một thân công lực tu luyện được hay thậm chí phế đi tất cả tu vi, cũng không hề có tác dụng, tình trạng thân thể ta, đã không thể nghịch chuyển.



Mễ Không Quần nói:



- Ta tìm sư phụ ta, muốn hỏi hắn cho rõ, kết quả là không thể tìm được nữa.



- Về sau, ta phát hiện, ngoại trừ lực lượng cường đại, ta đã không còn ham muốn với bất cứ thứ gì nữa... Từ từ, ta từ trạng thái không can tâm, từ phẫn nộ, từ tuyệt vọng... Dần dần chuyển thành tiếp nhận, đơn giản chỉ bởi tiếp nhận mà tiếp nhận.



- Qua năm năm, trong năm năm đó... Ta hoàn toàn thay đổi, tựa như đột nhiên biến thành một người hoàn toàn khác biệt. Mà lúc đó, sư phụ ta lại xuất hiện.



- Hắn trực tiếp hỏi ta, ngươi có thấy khổ không?



- Có thấy khổ không? Ngươi nói đi? Có thấy khổ không?



Vân Dương nhẹ giọng nói:



- Ta đoán, lúc đó ngươi trả lời... Không khổ!



Mễ Không Quần cắn răng cười ảm đạm:



- Không sai, câu trả lời lúc đó của ta đúng là không khổ. Ta đã như vậy, tố khổ còn có tác dụng gì? Hoàn toàn không hề có ý nghĩa gì đáng nói!



- Sư phụ ta thấy ta tiếp nhận hiện thực, hắn rất vui mừng, nhưng hắn còn phát hiện, bầu không khí ngưng trọng trong nhà của ta, thấy ta sống một ngày mà như qua một năm... Hắn hỏi ta, có muốn ra ngoài không? Ra ngoài chuyển không khí sinh hoạt một chút!



- Lúc đó, ta thốt ra, ta muốn đi!



- Hóa ra, lúc đó ta đã sớm không chờ nổi nữa!



- Sự phụ đưa ta vào cung, nói: ngươi đã không thể trở thành nam nhân thành công, vậy chi bằng tự mở lối riêng, chỉ cần có một ngày thành công vấn đỉnh, chính là không uổng công sống một đời...



- Ta lựa chọn tiến cung... Cho tới bây giờ.



- Rất lâu rất lâu... Ta chưa trở về nhà.



- Mãi cho đến ngày ấy, Thu gia các người bắt cóc người nhà của ta, ta mới trở lại. Ta mới nhìn lại thê tử của ta.



- Năm đó, thê tử của ta... Rõ ràng là một bực mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Bây giờ, cũng đã trở thành lão phụ tóc bạc da mồi!



Mễ Không Quần cười lạnh:



- Cảm giác này, ngươi có hiểu không? Không, ngươi không thể hiểu nổi, nếu không tự trải qua, sao có thể biết mình bỏ lỡ thứ gì?
- Ngoại trừ Cửu Tôn, không còn người nào có thù lớn với Tứ Quý lâu đến như vậy.



- Mà trong Cửu Tôn, nghe nói còn có Phong Hỏa Huyết Lôi còn tại thế...



Mễ Không Quần nói:



- Ngươi là vị nào?



Một đám sương mù thoáng hiện trên đầu ngón tay Vân Dương, lại phiêu phù trước ngực, trầm thấp nói từng chữ:



- Không chỉ có Phong Hỏa Huyết Lôi còn sống, ta cũng còn sống.



Con mắt Mễ Không Quần bỗng sáng lên một cái, thoải mái nói:



- Hóa ra là Vân Tôn! Cố vấn Cửu Tôn!



Vân Dương nói:



- Là ta!



Mễ Không Quần cười một tiếng đau thường, đột nhiên cúi gập người:



- Vân Tôn, xin lỗi!



Vân Dương sửng sốt một chút.



Đã thấy Mễ Không Quần đột nhiên quay người, chậm rãi lấy ra một cái hòm gỗ từ gầm giường, toàn tức nói:



- Vân Tôn đại nhân, mặc dù trước kia đối địch lẫn nhau, Mễ Không Quần ta cũng có nhiều điều phải xin lỗi các ngươi, nhưng biết ngươi là Vân Tôn, Mễ mỗ ngược lại cảm thấy yên tâm, bởi ngươi là người đáng để ta tin tưởng.



- Cho nên, nhờ ngươi, đưa số tiền tài này... Đến cho người nhà của ta... Ngoài ra, phong thư này, còn ngọc bội hình trăng trước ngực ta, giao cho thê tử ta. Đồng thời, nói với nàng một câu.



Máu vẫn chảy ồ ạt trước ngực Mễ Không Quần, sắc mặt hắn đã dần trở nên trắng bệch. Nhưng hắn không thèm để ý, trong mắt tràn đẩy vẻ hối hận cùng áy náy, nói từng chữ:



- ... Ta hối hận, thực sự hối hận, đáng tiếc có hội hận cũng đã muộn, sớm đã không còn đường lui. Ta rất muốn, muốn một lần được... Cùng nàng ngắm trăng như năm đó...



Vân Dương nghiêm túc ghi nhớ, trịnh trọng nói:



- Ta đã nhớ kỹ!



- Đa tạ!



Trên mặt Mễ Không Quần lộ ra một tia nhẹ nhõm chưa từng có, nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.



Hắn chậm rãi lui ra sau hai bước, ngồi trước mép giường, hay tay run rẩy lục lọi đệm chăn gối đầu, chậm rãi phun ra một hơi, nói:



- Xuân Hàn Tôn Chủ, là Hà Hán Thanh, mà sư phụ ta, lại là Thu Lương Tôn Chủ. Hiện tại, chính là đệ nhất cung phụng hoàng thất... Đại Nguyên.