Ta Là Chí Tôn

Chương 23 : Đan Tâm Ngọc Kiếm. Chấn trụ, Phản chấn!

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


Lão Mai gãi đầu, một bộ xấu hổ.



Chính lão cũng cao tuổi rồi, thế mà bị thiếu gia mới19 tuổi nói ngây thơ... Chuyện này thật là có chút...



Nhưng trong lòng Lão Mai cũng hoàn toàn cảm giác được, bản thân lão cùng thiếu gia mà so sánh, quả là... Có chút ngây thơ?



Mấy năm trước, chính lão cũng không cảm giác gì. Mặc dù có đôi khi thấy công tử nhà mình có chút thần bí, võ lực cao cường mà lại không công khai ra ngoài. Luôn tỏ ra là một vị công tử ca chơi bời lêu lổng.



Hơn nữa thường xuyên chơi trò mất tích. Một lần biến mất có khi hơn mấy tháng mới xuất hiện.



Hắn biết công tử nhà mình tuyệt không bình thường. Nhưng cũng chỉ thế thôi.



Nhưng, từ một năm trước, công tử sau một lần biến mất trở về, từ đó cũng chưa từng biến mất qua.



Nhưng lấy võ giả trực giác của lão, có thể nhận ra công tử bị trọng thương. Hơn nữa, giống như một thân tu vi toàn bộ bay hơi. Những thương thế đó, bất cư lúc nào cũng đều uy hiếp tính mạng của hắn.



Nhưng có vẻ công tử cũng không thèm để ý, mỗi ngày vẫn một bộ dáng vẻ chơi bời lêu lổng, chỉ là, ngẫu nhiên vào đêm khuya, lão có đôi khi từ đằng xa nhìn công tử ngồi một mình một chỗ, không khí thê lương cùng cô độc kia, thỉnh thoảng trong mắt bộc phát u lãnh quang mang...v



Tất cả cho lão biết, trong lòng công tử, tuyệt đối có một bí mật lớn.



Đến tột cùng chuyện gì xảy ra, Lão Mai cũng không dám hỏi. Hắn biết dù có hỏi công tử cũng sẽ không nói.



Nhưng uy thế công tử trên người, càng ngày càng nặng. Sát khí tựa hồ muốn trào ra tàn phá thiên hạ, cũng càng ngày càng nặng...



Ngoài ra, Lão Mai đột nhiên phát hiện.



Khả năng tính toán của công tử, đã đột phá giới hạn tưởng tượng của lão. Bất kì việc chăng nữa, không có việc gì hắn nhìn không thấu, không có việc gì hắn không giải quyết được.



Nếu nói như đánh cờ.



Người bình thường có thể nhìn ba bước bốn bước đã coi như là cao thủ, nhưng công tử lại có thể nhìn thấy vài chục bước sau, nhưng hắn chưa bao giờ tự mãn qua.



Đã qua một năm, mỗi một việc công tử làm, đều có một thâm ý nào đó. Nhưng hết lần này tới lần khác chính lão một chút cũng nhìn không thấu.



Công tử nói ta ngây thơ... Có vẻ như, ta thật sự có chút ngây thơ a?



Bất quá công tử rốt cuộc muốn dùng thủ đoạn như thế nào, để thu phục người trọng thương trong đông sương phòng đây?
“Kiếm của ngươi không ở bên người, gan bàn tay tay phải của ngươi rách rất nghiêm trọng. Xương cốt cũng gãy, cho nên, ta đoán kiếm của ngươi đã gãy.”



“Không có kiếm, ngươi không chịu lộ thân phận. Ta đoán không ra thân phận cụ thể của ngươi.”



“Chỉ dùng kiếm, không luyện quyền, đeo kiếm, xuất kiếm quái dị, kỳ môn thủ pháp, ngay thẳng, không cướp không đoạt, thích sạch sẽ, rất chú trọng dáng vẻ, chỉ bằng thực lực hai tay kiếm cơm, nhưng cũng tuyệt đối là người giang hồ, không phụ thuộc bất kỳ quốc gia nào, nhưng từ bề ngoài của ngươi có thể thấy, ngươi không phải sát thủ hay thích khách gì đó, mà thực lực rất cao...” Vân Dương nói: “Theo ta được biết người giống như ngươi, tất cả có ba người.”



Ánh mắt người này trở nên ngạc nhiên cực kỳ, không khỏi hỏi: “Là ba người nào?”



“Một người trong đó đã chết.” Vân Dương nói: “Nhưng nếu là hắn, dù đốt thành tro ta cũng nhận ra được. Mà một người khác, chính là nhân vật trong truyền thuyết, đỉnh phong cao thủ. Cao thủ như vậy, sẽ không bị thương thế này.”



“Mà ngươi, lại có quan hệ cùng Huyền thú.”



“Cho nên người phù hợp thân phận của ngươi cũng chỉ còn lại có một cái.” Diệp Tiếu mỉm cười nói: “Trứ danh Huyền thú liệp sát giả, Đan Tâm Ngọc Kiếm Phương Mặc Phi, Phương lão gia tử, không biết ta đoán đúng hay không?”



Người trọng thương trên giường đã chấn kinh mở to hai mắt, nhìn Vân Dương, giống như gặp quỷ!



Hắn tự nhận bản thân một mực điệu thấp, thanh danh không lộ ra ngoài. Hơn nữa từ trước đến nay luôn luôn độc hành. Càng không có bằng hữu, độc lai độc vãng. Hẳn là không có bao người nhận biết bản thân.



Nhưng, thiếu niên trước mắt này, không quen không biết, chưa từng gặp mặt. Chính hắn dưới tình huống trọng thương không thể dịch dung. Thế mà nhờ vào một đôi mắt quan sát, liền có thể đoán được thân phận của hắn!



Hắn biết, thiếu niên này trước đó cũng không điều tra thân phận lão, mà là một bên quan sát, một bên phân tích, liền đoán được lai lịch của lão.



Mặc dù nội dung có chút lộn xộn, kết quả cuối cùng lại không sai.



Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!



Phương Mặc Phi xưa nay không rõ, trên người lão, thế mà tồn tại nhiều sơ hở vậy!



Lão biết, thiếu niên này sở dĩ nói dài như thế. Sau đó lại suy luận thân phận của lão, bởi vì, khi lão vừa nhìn Vân Dương, suy luận thân phận của hắn!



Cho nên hắn mới đáp trả như vậy!



Lão vừa rồi dựa vào suy luận, đoán ra thân phận của thiếu niên này, bất quá chỉ muốn lớn tiếng doạ người, trấn trụ gia hỏa nhìn như kinh nghiệm sống chưa nhiều này. Dựng nên hình tượng cao nhân thần cơ diệu toán, mục đích chuẩn bị mở một cửa hàng sau này.



Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, chính lão không thể trấn trụ người ta, ngược lại bị người ta làm cho bản thân triệt triệt để để chấn kinh!