Ta Là Chí Tôn
Chương 236 : Ẩu đả trên Kim điện!
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Nếu không phải Hoàng đế Bệ hạ đã được Vân Dương điều trị một thời gian, trên cơ bản đã không còn vấn đề. Nếu không chỉ cơn giận này có thể khiến hắn lửa giận công tâm mà chết. Nhưng thân thể hắn đã chuyển biến tốt đẹp, chớ nói chi chỉ là phiền muộn trong lòng, chỉ cần không phải đao thật thương thật chém giết, dưới tình huống bình thường mà nói, sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề, dù sao tu vi của Hoàng đế Bệ hạ cũng khá là cao.
Tâm tình Hoàng đế Bệ hạ vừa bình ổn được nửa ngày, liền nhận được tin ngay cả Dương Ba Đào cũng có thể là người trong Tứ Quý lâu, sự kiện này khiến Hoàng đế Bệ hạ như thấy có mười vạn đầu thảo nê mã gào thét điên cuồng chạy qua đầu.
Trụ cột quân đội, một trong tứ soái a!
- Thái úy có tới không?
Hoàng đế Bệ hạ trầm mặt ngồi trên bảo tọa.
Thu Kiếm Hàn ho khan một cái:
- Mấy ngày qua Thái úy cũng không có vấn đề gì, nhưng không biết hôm nay sao lại chưa tới. Chỉ là thời tiết lạnh thế này, với điều kiện thân thể của Thái úy, có thể phải chuẩn bị một chút mới có thể vào triều.
Hoàng đế Bệ hạ gật đầu:
- Vậy thì chờ một lát.
- Thái sư tới chưa?
- Vi thần có mặt!
- Các lộ Nguyên soái tới chưa?
- Khởi bẩm Bệ hạ, có mạt tướng.
Hoàng đế Bệ hạ hừ một tiếng, cũng không nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần.
Không bao lâu, một thanh âm thô hào vang lên:
- Lão thần hổ thẹn, đến chậm xin Bệ hạ tha lỗi.
Hoàng đế Bệ hạ vừa hé hai mắt, lập tức lại nhắm lại.
Vốn dĩ còn tưởng là Thái úy, kết quả vừa mở mắt lại thấy Lãnh Đao Ngâm. Lão già này không bệnh không tai, thân thể khỏe mạnh, thế mà cũng đến muộn như vậy...
Coi Kim điện là phòng ăn nhà ngươi phỏng?
Lãnh Đao Ngâm thấy Thu Kiếm Hàn đưa qua ánh mắt thăm hỏi, trừng mắt một cái, thở dài, bĩu môi.
Khóe miệng Thu Kiếm Hàn co giật một cái.
Không chút dấu vết liếc Dương Ba Đào một cái. Lãnh Đao Ngâm sải bước đến đại điện.
- Truy nã cái con mẹ ngươi!
Thiết Tranh há miệng, hai hàng răng trắng như muốn gặm đầu Dương Ba Đào:
- Phong Hỏa song Tôn đến phủ Nguyên soái của ngươi, trước mặt mọi người tuyên bố ngươi là người tham dụ chiến dịch hãm hại Cửu Tôn, ngươi còn oan uổng cái nỗi gì?!
Dương Ba Đào lớn tiếng giải thích:
- Nói hươu nói vượn, kẻ đột kích tối qua rõ là tặc nhân Phích Lịch đường, chúng oán ta chấp hành quân pháp giết thiếu chủ của bọn hắn... Vì vậy mới đến hành thích. Thiết Tranh, thích khách nói gì ngươi cũng tin sao? Ngươi bị ngu hả? Ngươi không thể động não một chút sao? Hỏa hành bí thuật của Hỏa tôn khác xa thuật phóng hỏa của Phích Lịch đường, một trong một ngoài, bản chất khác biệt, người sáng suốt đều có thể thấy rõ!
Thiết Tranh khinh bỉ bĩu môi:
- Chấp hành quân pháp giết thiếu chủ của bọn hắn? Khá lắm đại công vô tứ, chấp pháp nghiêm minh Dương đại soái! Tới tới tới, ngươi nói cho ta biết, tên thiếu chủ Phích Lịch đường hiệu mệnh cho ngươi tên là gì? Đảm nhiệm chức vụ gì? Vì sao phạm quân pháp bị ngươi giết chết? Tới tới tới, ngươi nói rõ hết thảy cho ta, ta tra một chút có phải thiếu chủ Phích Lịch đường này có phải là người đó, thực là có tội hay không!
Dương Ba Đào tức giận:
- Việc này đã qua lâu như vậy, ai còn nhớ kỹ việc nhỏ như thế? Nếu không phải đêm qua có biến cố, chuyện này cũng chỉ như mây khói thoáng qua, trên tay người nào mà không từng nhuốm máu chấp pháp?!
Thiết Tranh nổi giận:
- Cho rằng ta chưa từng lĩnh binh sao? Ngươi con mẹ nó ít nói bậy với ta, chấp pháp trong quân đều có người chuyện môn ghi chép, ngươi con mẹ nó xuất lĩnh một đám ô hợp sao? Dương Ba Đào, tội ngươi đáng chết vạn lần!
Dương Ba Đào nói:
- Thiết Tranh, ngươi hùng hổ dọa người như vậy chính là ghen ghét quân công của ta, đố kỵ địa vị của ta trên ngươi, ta biết ngươi sớm đã bất mãn với ta, có ta tồn tại một ngày, danh hiệu đệ nhất thế hệ trẻ trong quân của ngươi khó mà ngóc đầu lên được...
Thiết Tranh cười lạnh:
- Đệ nhất thế hệ trẻ trong quân? Chớ nói lão tử chưa từng đặt danh hiệu này trong lòng, coi như thực có, ngươi cũng xứng so sánh với ta? Ngươi lại nói, hai năm nay ngươi thu được quân công gì? Lão tử phụ trách đánh phía Đông, ngươi đánh phía Bắc, lão tử bất mãn với ngươi làm gì? Ngươi con mẹ nó cũng không phải con trai ta! Lão tử việc gì phải bất mãn với ngươi? Ngươi cũng xứng? Ngươi con mẹ nó chỉ là một thứ táng tận thiên lương, có làm con trai lão tử, lão tử cũng sợ ngươi làm bẩn tên tuổi lão tử!
Thiết Tranh khí thế như hồng, Dương Ba Đào dù liên tiếp phản kích nhưng khí thế lại yếu hơn một bậc.
Hoàng đế Bệ hạ vốn định quát bảo ngưng lại, nhưng nghĩ lại, chỉ tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt.
Dương Ba Đào đột nhiên quay người quỳ xuống:
- Mời bề hạ làm chủ cho vi thần, Thiết Tranh ôn ngôn uế ngữ, nhục nhã nói xấu thần, thần oan uổng! Còn xin Bệ hạ làm chủ!
Thiết Tranh rống một tiếng, lại muốn lao lên hành hung, lại bị Thu Kiếm Hàn kéo lại gắt gao.
Thiết Tranh dùng lực dãy giụa, hai mắt đỏ bừng, âm thanh thở dốc có thể nghi rõ mồn một:
- Đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, năm đó trong trận mai phục ở Bắc Cương, nếu không phải có Cửu Tôn xuất mã cứu lấy cái mạng chó của ngươi, hiện tại cỏ trên mộ tên vương bát đản Dương Ba Đào nhà ngươi đã sớm cao ba thước. Ngươi lại con mẹ nó tham dự mưu hại Cửu Tôn đại nhân... Tặc tử phát rồ bỉ ổi như ngươi... Lão tử cùng ngươi thế bất lưỡng lập, không đội trời chung!