Ta Là Chí Tôn

Chương 242 : Gió! Gió đến rồi!

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


Dương phu nhân bình đạm nói:



- Nửa năm trước ta đã an bài đứa út Dương cần đến nhà ông ngoại, ngươi còn từng hỏi, ngàn dặm cũng không phải là xa xôi, tại sao vẫn chưa về?



- Ta hiện tại có thể trả lời câu hỏi của ngươi, Cần nhi sẽ không về nữa. Nó cũng không đến nhà ông ngoại, mà là... Bái nhập vào một môn phái, trở thành đệ tử tông môn, đây là sắp xếp của ta. Lúc ấy ta sợ ngươi không đồng ý, nên không nói rõ chân tướng cho ngươi. Hiện tại xem ra... Đúng là chó ngáp phải ruồi, cũng lưu lại chút huyết mạch cho Dương gia ngươi.



Đây cũng coi như một việc mà Thê tử Dương gia làm cho gia tộc các ngươi đi.



- Hô...



Dương Ba Đào thở dài một hơi, tự hồ trong lòng bớt đi một khối đá lớn, cảm kích vạn phần nói:



- Đa tạ hiền thê!



Dương phu nhân ôn nhu nhìn Dương Ba Đào:



- Cho đến lúc này rồi, ngươi còn không muốn nói rõ nguyên nhân với ta sao?



Dương Ba Đào hít sâu một hơi, dường như muốn nói điều gì, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống:



- Điểm này phu nhân không cần biết. Coi như ta.. Dương Ba Đào ta bị mỡ heo làm tâm trí mềm muội, ma quỷ ám ảnh đi.



Trong con mắt hắn chất đầy vẻ trầm thống:



- Cả đời Dương Ba Đào ta, xin lỗi Cửu Tôn. Xin lỗi phu nhân ngươi!



Hắn đứng lên, con mắt nhìn chằm chằm vào phu nhân của mình, đột nhiên quỳ xuống:



- Phu nhân, ta xin lỗi ngươi!



Dương phu nhân vốn cố nén nước mắt, lúc này rốt cục ầm ầm chảy ra.



Đến lúc này, hắn còn không chịu nói...



Dương Ba Đào chậm rãi đứng dậy, không quay đầu đi thẳng ra ngoài.



Dương Ba Đào biết, hắn đã không còn đường quay về, sớm đã không còn đường rút lui!



Dương phu nhân đổ nước mắt lã chã, một hồi lâu sau:



- Thôi, không nói thì thôi. Nói, cũng chết, không nói cũng



là chết. Làm một cái quỷ hồ đồ cũng không có gì không tốt, người, đâu cần hiểu rõ mọi chuyện!



Nàng bưng chén rượu, uống một hơi từ từ, lẩm bẩm nói:



- Vốn định hạ độc trong rượu, như vậy là xong chuyện, nhưng... Cuối cùng, vẫn không hạ được quyết tâm.




Trước mặt hắn chỉ có một mảnh trống trải.



Tất cả mọi người đang đợi.



Nếu Phong Tôn xuất hiện chỉ chứng, như vậy, chính là thời khắc này.



Người sáng suốt đều có thể biết, đây là một cái bẫy.



Mục tiêu không phải là Dương Ba Đào, mà là Phong Tôn, hoặc tất cả người may mắn sống sót trong Cửu Tôn!



Phong Tôn xuất hiện, như vậy Dương Ba Đào chính là tội chết!



Tuyệt không khoan nhượng!



Thế nhưng Phong Tôn cũng phải rơi vào nguy cơ lớn, ngoại trừ Ngọc Đường, cả thế gian đều coi Cửu Tôn là căn nguyên họa thế, không trừ không được.



Nhưng nếu Phong Tôn không xuất hiện, như vậy, công thẩm Dương Ba Đào sẽ chuyển sang hướng khác, sẽ có vô số bằng chứng chứng minh Dương Ba Đào oan uổng. Công thần bị oan chính là thực sự không thể chấp nhận được, trước có biến cố Thượng Quan tướng môn, nếu hôm nay án này đảo ngược, như vậy sau này, vô luận là thanh danh hay quyền thế của Dương Ba Đào đều nâng lên một bậc, khi đó, vô luận cao tầng Ngọc Đường muốn làm gì hắn, đều khó thể mà thực hiện!



Vạn chúng chú mục, đều đang lẳng lặng chờ đợi, chờ xem Phong Tôn đối mặt với cục diện tiến thoái lưỡng nan này sẽ lựa chọn làm gì.



Là ra mặt lật mặt nạ của kẻ phản bội, đối mặt với nguy cơ khó lường?!



Hay là bảo toàn bản thân, chờ ngày khác tái hiện?!



Thời gian trôi qua từng chút một, Phong Tôn vẫn chưa xuất hiện.



Thời gian tiếp tục trôi qua, dưới đài bắt đầu xuất hiện âm thanh xì xào bàn tán.



Thiết Tranh mặc một thân nhung trang, tay trái ấn chuôi kiếm, tay phải chống Đại Quan đao, nhìn chằm chằm lên đài.



Có điều, đối mặt với hoàn cảnh chậm chạp không chút động tĩnh, Thiết Tranh cảm thấy bồn chồn không thôi...



Hắn hết lòng tin theo lời Phong Tôn, Dương Ba Đào nhất định chính là phản đồ, nhất định là người bán đứng Cửu Tôn, nhưng việc này chỉ hắn tin tưởng cũng không tác dụng, công thẩm trước mắt, nhất định phải có đủ công bằng uy tín, điểm này chỉ khi Phong Tôn hiện thân mới có thể quyết định, thứ khác chỉ là phù vân!



Trên đài cao, Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái cũng dõi mắt về phía xa, thần sắc ung dung.



Ngươi đến, hay là không đến?



Chốc lát...



Hô hô...



Có người ngạc nhiên kêu lên:



- Gió! Gió đến rồi!