Ta Là Chí Tôn

Chương 253 : Sâm La đình

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


Vân vô tướng, phong vô hình. Mặc dù nhất thời bị phá thành mảnh nhỏ, nhưng lập tức chậm rãi ngưng tụ, tựa như căn bản không bị ảnh hưởng.



Kim y nhân hừ một tiếng, thân thể chầm chậm rơi xuống, sắc mặt càng thêm âm trầm.



- Đại nhân, ngài phát hiện điều gì mới sao?



Một người hỏi.



- Không có.



Kim y nhân âm trầm nói:



- Thời tết vừa rồi vốn là báo hiệu một cơn bão, nhưng lại chậm chạp không đổ một hạt mưa. Giờ phút này còn chậm rãi tiêu tán đi... Cho nên ta sinh nghi, thử xem có phải...



Hắn âm trầm nói:



- Có thể là ta đa nghi, hoàn cảnh như vậy, trừ phi là Phong Tôn, Vân Tôn, Lôi Tôn, cùng Thủy Tôn đồng thởi xuất hiện, nếu không tuyệt đối không thể tạo thành... Nhưng vừa rồi ta dùng thần thức thăm dò bốn phía, cũng không phát hiện bất thường... Coi như tứ tôn chưa chết, nhưng chỉ với một năm, bọn hắn không thể toàn bộ tiến bộ tới tình trạng hoàn mỹ tránh khỏi cảm ứng của ta, chỉ cần xác định không phải bọn hắn tác quái, vậy bất thường cũng không sao cả!



Vân Dương ở trên, giật nảy mình đổ mồ hôi lạnh đầy người.



Nếu không phải hắn đã cẩn thận đề phòng, bay lên thêm năm mươi trượng, nếu không bản thân đã bị đạo kiếm quang này xoắn nát. Coi như vân tướng không sợ đao binh, không thể tác động đến tính mệnh, nhưng bất kể thế nào, nhất định cũng sẽ bị thụ thương, lộ ra vài phần tung tích.



Chính như lời kim y nhân nói, nếu như Phong Tôn, Lôi Tôn, Thủy Tôn ở đây, nhất định không thể tránh được truy tra của hắn, dù sao ba người Phong Tôn, thực sự không thể nào tinh tiến nhiều như hắn!



Kim y nhân kia là ai, thực lực sao lại mạnh như vậy?!



Tầng mây tiếp tục di động. Người phía dưới cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chỉ một lát, đám người áo đen dưới sự suất lĩnh của kim y nhân, đi xuống núi.



Mắt thấy toàn bộ quân của đối phương đã rời đi, coi như Vân Dương không cam lòng, cũng không thể không chuyển hướng bay về.



Lúc trở lại Thiên Đường thành, từ xa xa có thể nhìn thấy đạo đao quang kia đang vờn quanh bốn phía tìm kiếm gì đó. Tựa như con ruồi không đầu bay loạn xạ...



Vân Dương thầm hừ một tiếng, khống chế đám mây bay lên cao, lặng yên rời đi.



Ta còn có rất nhiều chuyện cần làm, không rảnh chơi trốn tìm với ngươi...



...



Tại nơi xa xôi nào đó.



Trong một tòa đại điện âm trầm.



Nhất Điện Tần Quảng Vương im lặng cúi đầu, trên đỉnh đầu toàn là nước bọt.




Nhất Điện Tần Quảng Vương cười khổ:



- Lúc ấy ngoại trừ Lão đại cùng Lão tam, các huynh đệ còn lại đều bị Âm Hồn điện cổ vây khốn. Không cách nào thoát thân, mặc cho công pháp của chúng ta vô cùng thần dị, tạm thời tuy có thể kháng cự Âm Hồn điện, nhưng cuối cùng chỉ có thể tạm thời kháng cự, chỉ cần đến lúc, vẫn sẽ bị Âm Hồn điện hóa thành âm hồn. Vĩnh viễn bị khốn trong Âm Hồn điện...



- Mà chỗ đó cách chiến trường Ngọc Đường không xa. Càng trùng hợp là Thổ Tôn đang khống chế dị pháp Địa Long Phiên Thiên lật úp cuộc chiến... Lúc đó Lão đại cùng Lão tam tìm tới Thổ Tôn, sau đó Thổ Tôn mang theo hai vị huynh đệ của hắn, lấy Thổ Nguyên chi lực lật đổ ngoại tầng Âm Hồn điện, tiếp đó Mộc Tôn dẫn đại lượng dây leo xuyên thấu Âm Hồn điện, cuối cùng Thủy Tôn rót lực lượng, lúc này mới có thể phá vỡ cấm chế Âm Hồn điện, cứu huynh đệ chúng ta ra khỏi tuyệt cảnh. Đám huynh đệ chúng ta đều nợ Cửu Tôn ân huệ bằng trời...



- Sau đó, mặc dù lão đại có đưa tới một chút thiên tài địa bảo tới làm tạ lễ... Nhưng phần nhân tình này, há có thể quên? Há có thể không trả?



- Mặc dù khi đó đám Thổ Tôn cũng không biết người họ cứu là ai. Càng không biết ý nghĩa chân thực của hành động đó... Càng không biết phía dưới còn có tám huynh đệ của chúng ta... Nhưng ân tình rút đao tương trợ, chúng ta có thể quên sao?



- Sở dĩ lúc đó ta không có đề phòng, ngây ngốc bị hố... Cũng bởi vì lúc ấy ta từng giao thủ với người này, sớm đã xác định thâm phận Cửu Tôn của đối phương.



- Cho nên ta mới dừngy, không tiếp tục truy cứu chuyện hắn thu phục Kim Bài sát thủ của ta, thậm chí còn tỏ rõ thiện ý đối với hắn.



Tần Quảng Vương cười khổ:



- Cho nên đến lúc hắn tìm ta, ta mới có thể không để ý mà lập tức đến. Vì vậy lúc hắn nhờ ta giết người, ta mới có thể không kiểm tra đã đáp ứng.



- Bởi ta biết, ta không thể cự tuyệt hắn, không thể cự tuyệt nhờ vả của hắn.



- Đương nhiên, đây cũng là do ta tận tâm muốn giúp hắn làm một chuyện nên mới vậy.



Tần Quảng Vương cười khổ:



- Mặc dù hoàn toàn không nghĩ tới người hắn muốn nhờ ta giết lại là Xuân Hàn Tôn Chủ, mục tiêu này chẳng những ngoài dự liệu, càng vượt qua năng lực của ta, khiến ta trở tay không kịp... Nhưng, ta vẫn tiếp nhận, kỳ thực hắn có hố ta cũng được, ta nhất định sẽ nhận lấy ủy thác này! Ta càng tin tưởng, lần này vô luận là huynh đệ nào trong chúng ta, xem như hắn có trực tiếp nói rõ mục tiêu là Xuân Hàn Tôn Chủ, các ngươi có thể cự tuyệt sao? Ai dám nói một câu sẽ cự tuyệt?!



Chín người còn lại đều cười khổ, lộ ra vài phần lúng túng.



- Mặc dù Cửu Tôn không biết bọn họ giúp ai. Nhưng phần nhân tình này chúng ta vẫn phải nợ, không thể xem như chưa từng xảy ra a?



Tần Quảng Vương nói:



- Căn cứ tình huống chúng ta nắm giữ, hiện nay đám người Cửu Tôn hầu như đã thương vong không còn... Đoán chừng cũng chỉ còn hắn tồn tại. Chúng ta không biết thì cũng thôi, nhưng nếu đã biết, hơn nữa còn nhận được ủy thác. Vô luận thế nào cũng phải thực hiện lời hứa!



- Nợ ân tình là khó trả nhất, không báo cho người này, lại báo cho ai?! Chẳng nhẽ mai một lương tâm, tự mình lừa mình sao?



Tần Quảng Vương bi phẫn:



- Các ngươi nói ta ngốc, nói ta ngu xuẩn? Đối với chuyện này, xem như ta ngốc, ta ngu xuẩn đi, ai bảo chúng ta nợ người ta? Người ta chủ động đòi, chúng ta có thể không cho sao! Mặc dù gia hỏa này chưa hẳn cảm kích, nhưng, bản thân chúng ta đều biết!



Chín người khác càng cười khổ, nhìn nhau không nói gì.