Ta Là Chí Tôn
Chương 272 : Một đao chặt đầu
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Kiếm quang chợt hiện lao tới như thủy triều, đem theo xu thế không gì ngăn nổi mà điên cuồng xông tới.
Áo trắng, kiếm quang như tuyết.
Trong nháy mắt Đao Tôn Giả liền có thể biết đối phương là ai, phẫn nộ quát:
- Bạch Y Tuyết, ngươi muốn chết!
Bạch Y Tuyết mặc dù dương danh trong mười vị trí đầu Kiếm Khách bảng, nhưng nếu muốn so với Đao Tôn Giả, chênh lệch cũng không phải lớn bình thường, thậm chí không nói tới Đao Tôn Giả, ngay cả Hà Hán Thanh ở trạng thái đỉnh phong, muốn giết Bạch Y Tuyết cũng không phải việc khó, nhưng lúc này Hà Hán Thanh đã hoàn toàn mất hết chiến lực, Đao Tôn Giả cũng đã chiến đấu cả nửa đêm, hơn nữa đối thủ của hắn đều là siêu cấp cao thủ có cấp bậc tương ứng, vừa rồi để chạy ra cũng thi triển bí pháp nên hao phí rất lớn nguyên khí, lúc này cơ hồ cũng đã gần đến trạng thái nổ mạnh hết đà, thể lực cũng không còn được bao nhiêu.
Còn Bạch Y Tuyết vẫn luôn được nghỉ ngơi dưỡng sức, trong lúc nhất thời Đao Tôn Giả cũng không thể bắt được đối phương.
Kiếm khí của Bạch Y Tuyết như sương như tuyết, khí thể trực tiếp kéo lên đến đỉnh phong, lãnh đạm nói:
- Mặc dù tu vi của ngươi vô cùng cường hãn, hơn xa ta, thậm chí còn cao hơn cả Hà Hán Thanh lúc toàn thịnh, cây đao của ngươi lại càng xuất thần nhập hóa, thầy uy khó lường, nếu là ngày thường, e là ta có thể chống lại ba năm mươi chiêu của ngươi cũng đã có thể coi là vạn hạnh, chỉ tiếc, hiện tại ngươi cũng sắp đến lúc sức cùng lực kiệt, khó có thể chống tiếp. Hiện tại ngươi đã không thể gánh nổi Hà Hán Thanh, chỉ cần ngươi giao Hà Hán Thanh cho ta, từ đây thiên nhai cách trở, giang hồ gặp lại. Nếu không nghe ta khuyến cáo, lại bị ta giết chết, không khỏi có chút oan uổng a.
Đao Tôn Giả thốt nhiên cả giận nói:
- Thứ chuột nhắt dậu đổ bìm leo, chỉ bằng ngươi cũng xứng kêu gào trước mặt lão phu?!
Nói rồi hít một hơi thật dài, đột nhiên đứng thẳng, đao trong tay đón gió bổ xuống, khí thế cường thịnh chưa từng có.
Bạch Y Tuyết thét dài một tiếng, trường kiếm trong tay hóa thành bông tuyết đầy trời, phiêu phiêu rơi xuống.
Đương đương đương...
Đao kiếm liên tiếp tương giao, Bạch Y Tuyết chỉ thấy từng lần đao kình trùng kích, chẳng khác nào từng nhát đại chùy, hung hăng đập lên lồng ngực hắn, trong lúc nhất thời, sinh ra cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt.
Tu vi của người trước mắt, quả là cao thâm đến mức độ khiến người phải thấy khủng bố, sợ hãi.
Rõ ràng đã rơi vào thảm trạng như vậy, lại còn có thể phát huy sức chiến đấu vượt cả hắn!
Như vậy, há có thể chỉ dùng hai chữ cao minh để hình dung!
Bạch Y Tuyết thấy nếu bản thân tiếp tục chính diện đối kháng, tuyệt đối khó mà chống lại Đao Tôn Giả, đao công cuồng mãnh, đập Bạch Y Tuyết không ngừng lui bước. Dao quang buộc kiếm ảnh, vừa đuổi vừa đánh, một người lui, một kẻ tiến, chỉ cần một lát, cũng đã bước đến bên cạnh rừng cây!
- Giết!
Một tiếng rống lớn.
Một đạo kiếm quang đột nhiên lao ra từ dưới đất, Phương Mặc Phi mặc áo đen che mặt, tựa như một đầu Cự Long lão ra từ hắc ám.
Đạo đao quang cuối cùng, càng trực tiếp vượt qua hiểu biết của Đao Tôn Giả đối với Đao đạo.
Lúc này chiến ý của Đao Tôn Giả đã hoàn toàn duệ diệt!
Ai biết đối phương còn có chuẩn bị càng cường đại hơn ở phía sau hay không? Lại nói, Hà Hán Thanh đã chết, ở lại liều mạng còn có ý nghĩa gì?
Đao Tôn Giả hét dài một tiếng, một đạo đao quang phóng lên tận trời, trong nháy mắt xông lên tầng mây, lóe cái biến mất.
Xa xa một âm thanh oán độc truyền về.
- Sâm La đình, Xuân Thu Môn! Chuyện này còn chưa xong đâu!
Chưa xong?
Vân Dương từ từ hiện thân giữa hư không, sờ soạng trên người Hà Hán Thanh một cái, hừ một tiếng:
- Chúng ta đi!
Nói liền đi, mang theo Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết, nhanh chóng rời đi.
Chưa xong? Ta còn sợ các ngươi cho xong đấy!
Ba người Vân Dương nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Chỉ một lát sau, một trận minh vụ cuồn cuộn bay tới, Thập Vương Sâm La đình rốt cục chạy tới nơi. Đám người bọn hắn thực sự không có ai giỏi về tốc độ, mà chuyện bên này lại xảy ra quá nhanh, chờ khi bọn hắn tới, hết thảy đã kết thúc.
Cho nên khi mười người bay tới, chỉ thấy một cái bóng mơ hồ biến mất trong rừng cây, bốn phía chỉ còn lại khung cảnh yên tĩnh.
Trên mặt đất, chỉ còn lại một bộ thi thể không đầu.
Mười mấy người cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Thi thể kia...
- Đây là Hà Hán Thanh!
Thân thể Tần Quảng Vương hạ xuống xác nhận, đột nhiên kinh hô một tiếng, có chút giống như hòa thượng ngốc sờ đầu không thấy não.
Thi thể không đầu kia đúng thực là của Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh!
Nhưng...