Ta Là Chí Tôn

Chương 29 : Ai thèm nói đạo lý với ngươi!

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


Nghiêng người, đầu tiên có thể né tránh công kích, thứ hai coi như không thể tránh né, nghiêng người cũng có thể tránh bị thương chỗ yếu hại, thứ ba, có thể dùng cánh tay, mông,... Bất luận bộ vị nào không thể gây ra vết thương chí mạng để ngăn lại binh khí ám khí bay tới.



Lui một bước, chính là bảo đảm an toàn. Con mắt nhìn về phía sau hông, chính là chuẩn bị, vạn nhất công kích trước mặt chỉ là nguỵ trang, hấp dẫn lực chú ý của hắn mà nói, như vậy, một kích trí mạng tất nhiên là đến từ đằng sau hoặc bên cạnh.



Tay cầm chuôi đao, thân thể nghiêng nghiêng, chuẩn bị đại khai sát giới.



Đây là bản năng phản ứng mà Vân Dương hình thành được trong thiên chuy bách luyện!



Chờ hắn ngồi thẳng lên mới phát hiện...



Thứ bay đến, là một hán tử chỉ có một cánh tay trái, máu tươi vẩy ra đầy đường. Hán tử kia thống khổ co rút, gian nan muốn đứng lên.



Vân Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại.



Chỉ thấy trên cửa chính, một tấm biển sơn son thiếp vàng, trên đó viết bốn chữ lớn: “An Viễn hầu phủ”.



“An Viễn hầu phủ...” Trong lòng Vân Dương lập tức xuất hiện tư liệu tương ứng: An Viễn Hầu, Tạ Võ Nguyên. Binh Bộ Thị Lang. Một vị văn chức quan viên. Cha vợ là thái sư đương triều Lưu Uy, bản thân Tạ Võ Nguyên vốn là một quan viên phổ thông, từng ra chiến trường kiếm lấy vài lần quân công, sau đó nhất bộ đăng thiên, trở thành Binh Bộ Thị Lang.



Vị trí này rất có thực quyền. Bất quá người này chiếm được quân công của tướng sĩ mà thượng vị, thụ phong Võ Hầu, trở thành Binh bộ quan viên, nhưng đối với võ tướng nhất hệ không có một chút thân mật.



Từ xưa văn võ bất lưỡng lập!



Bất luận triều đại nào cũng đều như vậy, nhưng, người như vị Tạ đại nhân này cũng không nhiều.



“Tạ đại nhân!” Hán tử bị đánh ra ngoài rõ ràng va chạm không nhẹ, miệng mũi chảy máu, mất một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, thảm liệt hô to: “Tiểu nhân oan uổng! Đều là người binh gia, cớ sao ngài muốn chém tận giết tuyệt?”



Đều là người binh gia?



Vân Dương nhướng mày.



Ngay sau tiếng kêu của hắn, ba người thản nhiên bước ra từ trong cửa lớn, một thanh niên, hai hộ vệ. Dạo bước đi xuống bậc thang, thanh niên chắp tay sau lưng, đánh giá người trên đất, quệt miệng nói:



“Trần Tam, hảo ý của bản công tử, cho ngươi một cơ hội, vậy mà ngươi không biết trân quý, biển thủ. Tha cho ngươi một mạng, độ lượng khai ân, xem trên phương diện từng là đồng liêu trong quân, còn không mau mau rời đi, chẳng lẽ còn muốn chết hả?”



Trần Tam gian nan đứng dậy: “Xin công tử khai ân, thả nương tử tiểu nhân cùng trở về. Công tử minh giám, Tạ đại nhân minh giám, tiểu nhân cả đời quang minh lỗi lạc, chưa từng làm mấy chuyện trộm gà bắt chó. Tiểu nhân oan uổng!”



“Cút!” Vị Tạ công tử tức giận: “Ngươi oan uổng? Chẳng lẽ, ngọc bội phát hiện trên người ngươi, lại là giả hay sao?”




“Mọi thứ nên giảng chữ lý.” Trung niên nhân này chính là Binh Bộ Thị Lang Tạ Võ Nguyên, mặt âm trầm: “Ngươi không hỏi xanh đỏ đen trắng tiền căn hậu quả, cứ như vậy chặn ngang một cước! Là đạo lý gì?”



Vân Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Phân rõ phải trái? Ta cũng phải hỏi một chút, Tạ gia các ngươi phân rõ phải trái như thế nào! Chớ có nói Trần Tam có trộm đồ hay không. Coi như hắn trộm, các ngươi bắt giữ lão bà của hắn là chuyện gì? Chẳng nhẽ đó là đạo lý? Bắt gian tại trận, bắt trộm bắt tang. Vậy mà các ngươi lại bắt lão bà của người ta?”



“Đây là phân rõ phải trái a? Tạ đại nhân?” Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “các ngươi không nói đạo lý, sao ta lại phải cùng các ngươi phân rõ phải trái? Ta hiện tại chỉ hỏi Tạ đại nhân một câu: Ngươi thả người, hay là không thả người?”



“Ta mặc kệ tiền căn hậu quả, ta cũng không cùng ngươi phân rõ phải trái, ta chỉ đòi người! Dù không liên quan gì tới ta, ta cũng muốn người!” Vân Dương động thân: “Thả hay là không thả! Một câu thôi!”



Tạ Võ Nguyên trầm mặt nhìn Vân Dương. Chuyện này, hắn cũng không biết, không biết nhi tử của hắn thế mà làm ra chuyện như thế. Nhưng bây giờ trước mắt nhiều người như vậy, sao có thể đơn giản nhận thua, thế chẳng phải đánh mặt mình sao?



“Nếu ta không thả người, thì như thế nào?” Tạ Võ Nguyên lạnh lùng nói.



“Không thả người?” Vân Dương cười lớn một tiếng: “Ngươi không thả người, chẳng lẽ ta còn không thể đoạt người?!”



Vân Dương trực tiếp phóng vào bên trong.



“Bắt hắn lại!” Tạ Võ Nguyên giận tím mặt: “Bắt hắn lại. Lão phu coi như cùng hắn tiến điện diện thánh, cũng muốn đem chuyện này phân rõ phải trái, Tiêu Dao hầu phủ dù quyền khuynh thiên hạ, cũng phải cho lão phu một công đạo!”



“Ta hiện tại liền cho ngươi công đạo!” Vân Dương băng lãnh cười một tiếng, đột nhiên huy tay tóm lấy vị Tạ đại nhân này!



Kéo lão xuống, đầu gối như lôi đình vạn quân giã lên.



“Phanh phanh...”



“Phân rõ phải trái! Ta cùng ngươi phân rõ phải trái! Ngươi không phải muốn phân rõ phải trái a? Đến phân rõ phải trái!” Vân Dương vừa mắng, một bên quyền đấm cước đá. Mặc dù không dùng tới huyền lực, nhưng là Tạ đại nhân thân kiều nhục quý, không cần mấy cước liền trực tiếp ngất lịm!



“Thả người! Tưởng diện thánh liền hù sợ ta? Kể cả tới gặp Diêm Vương gia cũng phải thả người cho ta!”



Đám người vây xem giật giật khóe mắt. Con hàng này thế mà cha con cùng đánh...



...



Chương thứ 2 ngày Chủ nhật!



Dịch: xonevictory