Ta Là Chí Tôn
Chương 317 : Lừa gạt...
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Vân Dương nuốt khan mấy ngụm, hai mắt đăm đăm, hô hấp đồn dập, con mắt thẳng tắp nhìn linh ngọc đầy bày, không chút nháy mắt, hầu kết khẽ động, hiển nhiên đã thèm muốn đến cực điểm, chỉ là trong lòng còn đang cân nhắc...
Hắn bỗng nhắm mắt lại, hai tay đẩy ra ngoài, gian nan nói:
- Lôi huynh, tiểu đệ cũng không phải loại người thấy lợi quên nghĩa... Dù ta cầm cũng không có chỗ để... Ngươi... Vẫn là ta...
Lôi Động Thiên lại mỉm cười thản nhiên, tay phải lần nữa miết trên nhẫn trái.
Một quả trái cây đột nhiên xuất hiện trên bàn.
Trái cây chỉ lớn chừng ngón tay, nhan sắc đỏ tươi óng ánh.
Thịt quả tựa như trong suốt, bên ngoài quanh quẩn một tầng sương mù, sau một khắc, một cỗ hương thơm ngào ngạt khó nói nên lời tràn ngập khắp không gian.
Lôi Động Thiên chậm rãi nhẹ nhàng giới thiệu:
- Vân huynh đệ, đây là Chu Quả năm trăm năm, ngươi không nên thấy trái cây này nhỏ mà coi thường nó, Chu Quả năm trăm năm không những có tư vị tuyệt vời, hơn nữa mỗi một quả có thể giúp Huyền giả gia tăng năm mươi năm tu vi!
- Năm mươi năm tu vi?!
Hai mắt Vân Dương như muốn rớt ra ngoài, toàn bộ thân thể bắt đầu run rẩy, cái gọi là dáng vẻ ung dung thoải mái, sớm đã không còn sót lại chút gì.
- Nếu có thể ăn ba quả, có thể gia tăng không ít hơn một trăm năm tu vi, có điều mỗi người chỉ có thể sử dụng tối đa ba quả mà thôi. Ăn nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể thỏa mãn vị giác.
Lôi Động Thiên chậm rãi nói:
- Chỉ cần Vân huynh đồng ý nói rõ sự thật, loại trái cây này, ta có thể cho ngươi mười khỏa! Lần này ra ngoài vội vã, không mang quá nhiều. Nếu như có cơ hội, nhất định sẽ lấy cho Vân huynh một chút nữa!
Khuôn mặt Vân Dương đỏ bừng, tựa hồ có chút cảm giác vựng đầu trướng não, miệng lớn thở dốc:
- Cái này cái này... Cái này... Cái này...
Lôi Động Thiên mỉm cười, vẻ mặt như đã tính trước.
Vân Dương hung hăn hít một hơi thật dài, khẽ cắn môi, vuốt vuốt khuôn mặt, hai mắt đỏ bừng, tựa như tên đánh bạc muốn chơi tất tay:
- Lôi huynh, người quanh minh không nói chuyện mờ ám!
Hắn nhắm mắt ngẩng đầu, hít thở thật sâu, rốt cục mở to hai mắt, dùng một loại ngữ khí được ăn cả, ngã về không điên cuồng nói:
- Linh ngọc kia, ta muốn ba mươi khối! Trái cây này, ta muốn ba mươi khỏa! Sau đó, lại thêm một chiếc nhẫn giống như chiếc trên tay ngươi!
Vân Dương nhắm mắt, phì phò thở dốc, lẩm bẩm nói:
- Hôm nay để ta tham lam, bỉ ổi một lần.
Vân Dương hít một hơi thật sâu, mỉm cười:
- Trong chuyện này, có rất nhiều vấn đề, rất phức tạp, chỉ có thể nói từ từ, mong Lôi huynh chớ nên sốt ruột.
Lãnh mãng trong đáy mắt Lôi Động Thiên chớp động, mỉm cười:
- Vân huynh đệ, ngươi cũng không nên nói mấy chuyện đại chúng với ta, thời gian của ta rất quý giá, không thể chậm chễ được.
Lúc này Lôi Động Thiên đã dần bất mãn, một câu “Không thể chậm chễ được” đã chính là đang cảnh cáo Vân Dương, nếu tình báo không đủ giá trị, Vân Dương phải có tâm lý trả cái giá thật lớn, bản công tử là người dễ bắt nạt lắm sao?
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Nếu Lôi huynh không hài lòng, ngoại trừ thu tất cả những thứ này lại... Ta thân là người trong hồng trần thế tục, cũng không có gì đáng giá, nhưng còn có một cái đầu trên cổ, phần lễ tạ tội này, có thể đủ chứ?!
Lôi Động Thiên cười ha ha:
- Vân huynh đệ nói quá lời.
Thầm nghĩ: nếu ngươi dám gạt ta, ngươi cho rằng ta có thể bỏ qua cái đầu trên cổ người được sao?!
Vân Dương tinh tế trầm ngâm, một hồi sau mới mở miệng nói:
- Chuyện này... Nói ra cũng rất dài dòng.
Hắn nhìn chung quanh một vòng:
- Có thể để lão nhân gia này, trông chừng cửa lớn một chút?
Lôi Động Thiên ôn tồn lễ độ gật đầu:
- Đương nhiên có thể.
Thế là lão giả áo đen đem theo cái bụng tức giận đứng lên, tức muốn nổ bụng. Trực tiếp đi ra ngoài, đứng thẳng tắp như cương thi ngoài của ra vào.
- Lôi huynh, không phải ta khoa chương, chuyện ta nói hôm nay, chính là tuyệt mật của Ngọc Đường! Vô luận là lập trường gì, thậm chí là Lôi huynh có cam đoan thế nào, ta cũng không nên lộ ra!
Vân Dương vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, trên mặt trải rộng vẻ cay đắng:
- Hôm nay, ta hám lợi đen lòng, vi phạm chuẩn tắc nhân sinh, chỉ hy vọng nó sẽ không tạo thành tổn hại với quốc gia.
- Tuyệt đối sẽ không!
Lôi Động Thiên nghiêm mặt nói:
- Chuyện này, ta có thể cam đoan với Vân huynh!