Ta Là Chí Tôn

Chương 323 : Nỗi khổ của Thiếu nữ đại gia tộc

Ngày đăng: 09:02 30/04/20


- Ai.



Một bóng người nhẹ nhàng tiến lên:



- Tên kia đi rồi?



Người tới chính là Kế Linh Tê, trong tay nàng còn cầm một quả táo lớn cắn dở.



Vân Dương nhíu mày:



- Linh Tê, nha đầu nhà ngươi, ta đã nói ngươi bao lần rồi... Con gái con nữa, sau này vào phòng của người khác nhất định phải gõ cửa trước, coi như chỗ ta cũng không ngoại lệ, nhất định phải tạo thành thói quen tốt, nếu không sau này sao có thể sửa...



Kế Linh Tê lập tức nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ:



- Vân Dương ngươi có ý gì? Có thể đừng dùng cái giọng đó để nói chuyện với ta không? Thứ nhất, ta cũng phải con gái ngươi, thứ hai cũng không phải muội muội ngươi, người có thể đừng có lấy cái mặt gia trưởng thể hiện trước mặt ta được hay không? Có được hay không? Coi như ta cầu ngài van ngài được không?!



Vân Dương thở dài bất đắc dĩ:



- Được a...



Hắn nghiêm túc ngẩng đầu:



- Kế cô nương, ngươi tốt! Mời ngươi về sau trước khi bước vào phòng ta hay là phong của ngươi khác, phải...



Không đợi Vân Dương nói hết lời, Kế Linh Tê liền quay đầu bước đi, tiểu cô nương tức đến toàn thân run rẩy, cầm quả táo trong tay, cắn một cái răng rắc, ngay cả hạt táo cũng bị cắn xuống, hung hăng dùng sức nhai!



Tên đầu gỗ này!



Đáng đời ngươi cô độc cả đời!



Kế Linh Tê vừa đi không lâu, cửa phòng Vân Dương đã truyền đến tiếng gõ.



- Mời vào.



Vân Dương hô.



- Vân công tử đang làm việc hả?



Nguyệt Như Lan đi đến.



Vân Dương vội vàng đứng lên, cung kính nói:
Kế Linh Tê hỏi:



- Như vậy là có ý gì?



Nguyệt Như Lan thở dài:



- Còn có thể có ý gì nữa, chính là... Muốn để chúng ta tự do, không bị khống chế. Nhưng lại không ngừng tạo áp lực, đợi đến lúc chúng ta bị áp lực đè ép tinh thần đến cực hạn sụp đổ... Cực Âm nguyên âm của nữ tử, cũng theo tinh thần sụp đổ mà rơi vào hỗn loạn... Mà lúc này, chính là lúc hắn hạ thủ. Nếu không phải có Vân biểu đệ xuất thủ đúng lúc, chỉ sợ chúng ta đã bị hắn đắc thủ!



Nguyệt Như Lan vừa nói, vừa đỏ mặt, lại nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.



Khó trách.



Lúc đó hai người bị đuổi giết đến gần như muốn từ bỏ, sinh ra ý quyết tử, đối phương lập tức giảm nhẹ tiết tấu, cho hai người cơ hội nghỉ ngơi giảm xóc. Cho đến lúc muốn từ bò, đối phương lại thay đổi sách lược, bắt đầu xuất thủ nhắm vào dung mạo...



Vô luận là lúc ấy, hay là hiện tại, xem ra đối phương chỉ muốn tra tấn hai người, đến điên mới thôi!



Kế Linh Tê âm trầm nói:



- Chẳng lẽ gia tộc hai nhà chúng ta... Cũng không biết chuyện này? Liên tục truy sát lâu như thế, tính ra cũng được hai tháng rưỡi a...



Nguyệt Như Lan cụp mắt, nói khẽ:



- Linh Tê, đến lúc này ngươi còn chờ gia tộc viện thủ hay sao? Chúng ta thân là nữ nhi đại gia tộc, vận mệnh vốn là như vậy... Từ lúc sinh ra, vận mệnh đã sớm được quyết định.



- Hai chục năm đầu, chúng ta là đại tiểu thư, muốn gì có đó. Nhưng chờ đến khi chúng ta trưởng thành, chính là lúc chúng ta phải trả giá cho những năm tháng hưởng thụ.



- Nếu gia tộc cần thông hôn để duy trì sự cường đại, bọn hắn sẽ dùng thân thể chúng ta để hy sinh. Nếu gia tộc đắc tội với người không thể đắc tội, cần làm dịu quan hệ, bọn hắn cũng sẽ sử dụng thân thể chúng ta để hòa giải, nếu gia tộc muốn tiến thêm một bước, muốn trở nên cường đại hơn, bọn hắn lại sẽ sử dụng thân thể chúng ta đổi lấy tài nguyên lớn mạnh, tóm lại chỉ cần gia tộc cần... Ý nghĩa tồn tại duy nhất của chúng ta là trao đổi, bất cứ lúc nào!



Nguyệt Như Lan nói khẽ:



- Ý muốn cá nhân của chúng ta căn bản sẽ không được quan tâm, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, ý muốn của chúng ta, căn bản còn không được tính là tiểu tiết...



- Sau khi ta hiểu những điều này, sớm đã tự đánh tan tất cả mộng đẹp, bởi vì có đôi khi, ta thấy bản thân chỉ là kỹ nữ cao cấp, luôn ngụy trang, rêu rao sự bất phàm của mình, suy cho cùng là đề cao giá tiền, chờ đợi một cái giá thích hợp mà thôi... So với các cô gái thường dân... Đám đại tiểu thư chúng ta, càng thêm bi ai cùng khổ! Trong gia đình bình thường bậc trung, coi như trong gia đình nghèo đói, còn có cốt nhục thâm tình, thế nhưng chúng ta, tất cả chỉ là hy vọng xa vời, không thể chạm tới!



Nguyệt Như Lan nói rất nhỏ, câu tử trật tự rõ ràng, thế nhưng trong từng câu nói của nàng, chất đầy tâm tình phẫn uất, lại như núi lửa phun trào, kịch liệt sắp bộc phát:



- Cho dù có hôn ước, có lương nhân, nhưng chỉ cần đứng trước dụ hoặc càng lớn hơn, gia tộc vẫn có thể đổi ý, vẫn có thể...



Nói đến đây, vành mắt Nguyệt Như Lan đỏ lên...