Ta Là Chí Tôn
Chương 344 : Nhất bộ đăng Thiên... Cảnh!
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
Một ngày một đêm này.
Lôi Động Thiên tuyệt đối xứng vai lương sư, hơn nữa còn là loại thuần thục căn bản tựa như sách giáo khoa!
Dưới quá trình rèn luyện không chút giữ lại, trăm năm tu vi mới thu được của Vân Dương dùng tốc độ hỏa tiễn để củng cố, ngưng thực, toàn diện dung nhập vào bản thân, hóa thành thực lực chân chính.
Trong quá trình này, tu vi của Vân Dương cũng lần lượt đột phá hai lần!
Sử dụng Chu Quả vốn dĩ đã có thể khiến Vân Dương trực tiếp đột phá, nhưng Vân Dương vẫn luôn kiềm chế lại, nhất là có Lục Lục trợ giúp, đem tu vi một mực kiềm lại mức Bát trọng sơn đỉnh phong, hơn nữa, trong quá trình tu luyện đặc dị, chiến đấu liên tục, mỗi lần cảm nhận được bản thân tăng đến mức giới hạn, Vân Dương cùng Lục Lục lại cùng nhau áp chế bên trong, Lôi Động Thiên thì lại rèn luyện bên ngoài, sau khi thuận lợi áp chế, lại tiếp tục rèn luyện, sau đó lại áp chế, lại rèn luyện...
Cứ vậy bảy tám lần, tu vi trực tiếp tăng lên tới cực hạn Bát trọng sơn, không còn bất cứ khả năng áp chế nào nữa.
Đột phá cửu trọng sơn!
Sau đó lại tiếp tục lặp lại quá trình trên vài chục lần, thuận lợi đột phá thập trọng viên mãn!
Đây chính là cảnh giới cực hạn trong hiểu biết của tu giả trên Thiên Huyền đại lục, là chung cực cảnh mà chỉ có nhân vật đỉnh phong đương thời mới có thể đạt đến!
Nhưng đối với Vân Dương mà nói, nó chỉ là một cửa ải, một điểm xuất phát cho cảnh giới mới!
Lôi Động Thiên hiểu rõ tầm quan trọng của cửa ái này, áp dụng nguyên tắc nhất cỗ tác khí, trực tiếp bắt buộc Vân Dương tiếp tục tu luyện, tiếp tục xông quan, tiếp tục rèn luyện, cả một đêm không chút dừng lại.
Rốt cục đến tờ mờ sáng, Vân Dương cảm thấy thân thể mệt muốn chết lại đột nhiên nhẹ nhàng.
Tạp chất trong thân thể cũng trong lúc này tự giác bay ra ngoài.
Cảm giác hoa mắt váng đầu cũng lập tức biến mất, giơ tay nhấc chân đều có một cảm giác mượt mà như ý, tùy tâm sở dục, mà lực lượng thần thức cũng tăng vọt gấp mười lần!
Tất cả điều này, chứng tỏ một điều, Vân Dương rốt cục cũng đã tiến vào cảnh giới mới, đúng nghĩa Huyền khí Thiên cảnh!
Thiên cảnh Nhất trọng thiên!
Lôi Động Thiên liên tục đè ép Vân Dương đến cực hạn, giúp hắn tạo căn cơ vững chắc, lại một mực phát triển lên trên, vì vậy một lần hành động mà đến Thiên cảnh Nhất trọng đỉnh phong.
Đến đây, dược hiệu của Chu Quả cũng đã bị hấp thu toàn bộ!
Tiến bộ một ngày một đêm qua của Vân Dương chẳng khác nào một bước lên trời!
Vân Dương đột phá Nhất trọng thiên, đúng thực là lên trời, từ Sơn cảnh tiến lên Thiên cảnh, danh xứng với thực đúng là lên trời a?!
Chỉ cách một ngày, Vân Dương tựa như biến thành hai người!
Nếu thực sự là hạng người thâm trầm, trong lúc Vân Dương hắn hỏi những vấn đề kia, nhất định sẽ tránh nặng tìm nhẹ, hoặc là lướt qua thì ngừng lại. Sao có thể để hắn dắt đi.
Coi như nhất thời cao hứng mà đi theo, nhưng suy khi tương thụ, cũng sẽ không biểu lộ rõ ràng ác ý cùng ghen ghét như vậy.
Hai chuyện này Lôi Động Thiên đều không làm được, kiểu người như vậy, thực sự đúng là không thể nói!
Huyền giả cao giai như vậy, trong mắt Vân Dương, ngoại trừ có tu vi cực cao, những thứ khác thực sự không tương xứng!
...
Thực sự đáng tiếc, có nhiều tài nguyên phụ trợ như vậy, lại còn có Lôi huynh dốc lực tương trợ, mà ta cũng chỉ có thể tăng tới Nhất trọng thiên đỉnh phong.
Vân Dương thở dài:
- Ta còn tưởng rằng, tu vi trăm năm còn có thể trực tiếp làm ta tăng tới tứ Ngũ trọng a...
Mạch suy nghĩ của Lôi Động Thiên lập tức bị chuyển hướng:
- Ngươi nghĩ hay thật, nếu dùng dược lực ba khỏa Chu Quả kia chỉ để tăng tu vi, như vậy cưỡng ép đạt đến Tứ Ngũ trọng thiên cũng không phải không thể. Nhưng tu vi tăng mạnh, lại không tránh khỏi chuyện làm hỏng căn cơ, căn cơ bất ổn, tu đồ khó xa, đây là đạo lý đơn giản nhất, chỉ có đem căn cơ nện thật vững chắc, mới là tăng lên thực sự, hoàn toàn không có tai họa ngầm!
Lôi Động Thiên hừ một tiếng:
- Vẫn chưa rõ sao? Ví dụ trực quan hơn một chút, dùng hạt cát với bùn đất, cũng có thể xây nhà. Nhưng dùng chất liệu như vậy để xây nhà. So với dùng Thanh Cương Bạch Ngọc xây nhà, cái nào tốt hơn?! Cái nào bền bỉ hơn?! Coi như sau đó có thể tạm thời có một thời gian khốn khó, nhưng so với chuyện không biết sụp đổ lúc nào, vẫn tốt hơn vô số lần!
- Thì ra là thế.
Vân Dương cười hiểu:
- Vẫn là Lôi huynh kiến thức uyên bác, một câu nói trúng, suy nghĩ của ta thực sự quá đơn giản.
Lôi Động Thiên dạy dỗ:
- Vân huynh đệ ngươi nhất định phải nhớ kỹ, bất kể là chuyện gì, nhất định phải làm tốt cơ sở! Nếu không đến lúc hối hận cũng không kịp!
Vân Dương thuần thuần thụ giáo.
Lão Mục đứng bên cửa sổ thở dài.
Thiếu chủ, ngài nói đúng. Nhưng cơ sở của Vân Dương, thực sự vô cùng hùng hậu... Ngược lại là chính ngài, còn không bằng đối phương.
Mấy thứ ngài nói tới, ngài... Đều không làm được!