Ta Là Chí Tôn

Chương 350 : Kinh Thiên Động Địa

Ngày đăng: 09:03 30/04/20


Tin rằng tứ đại Tôn giả cũng không nghĩ đến, lần này huy động toàn bộ nhân lực đến đây, nhất định phải thành công, toàn thắng mà về, không nghĩ tới chẳng những không thể nào khóa cục, không chiếm được thượng phong, còn bị đối phương hung hăng đè đánh, khí thế càng lúc càng xuống, nguy cơ hiểm hiểm, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.



Bốn vị Tôn giả đồng thời sinh cảm giác khóc không ra nước mắt.



Lần này Tứ Quý lâu xuất động hơn trăm cao thủ. Nhưng bốn người nóng lòng đi trước, bỏ lại đại bộ đội phía sau.



Kết quả là bị ám côn đón đầu, đánh đến thất điên bát đảo.



Nhưng... Ngươi từng gặp tên nào vừa lên đã ném át chủ bài ra rồi hả?



Tứ đại Tôn giả có Lĩnh vực, coi như không phải thứ đảm bảo thắng chắc, nhưng cũng tuyệt đối là một con bài mạnh mẽ, nếu như bốn tên ngốc này cùng nhau dẫn bạo, tuyệt đối có thể thay đổi chiến cuộc!



Đáng tiếc trên đời này không có hai chữ nếu như, hiện thực là Lôi Động Thiên trực tiếp sử dụng cực chiêu, thôi động Thất Tình Đại Pháp bá đạo đến cực điểm, cục thế hiện tại hoàn toàn nghiêng về phía hắn.



Thứ này tựa như chiến tranh địa cầu vậy, Tứ đại Tôn giả còn chưa kịp chọn vũ khí, Lôi Động Thiên đã ném boom hạt nhân!



Trực tiếp nổ tan xác!



Mà cũng chỉ một ý nghĩ chậm một bước kia, đã dẫn tới cục diện trước mắt.



Lôi Động Thiên cùng lão Mục càng đánh càng hăng, ra tay cũng càng ngày càng nặng, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không chút mảy may dịu lại, ngược lại càng ngày càng thịnh vượng!



Ầm!



Thân thể Kiếm Tôn Giả bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện một dấu chân lớn, miệng phun máu tươi, lại vẫn cười to không ngớt:



- Ha ha ha ha... Cẩn thận ha ha ha...



Ầm!



Tuyết Tôn Giả cũng bay ra ngoài, theo gót Kiếm Tôn Giả, có điều hắn không bị đá, mà là trúng ba quyền, quyền quyền chạm thịt, huyết phún nửa ngày, trên mặt đều vẻ chán nản tuyệt vọng, khắp nơi đều là tử ý!



- Xong, xong, thực sự đánh không lại rồi, hơn nữa đối phương còn có vô số hậu chiêu, còn có vài tỷ vị hôn thê...



Ầm!



Phanh phanh phanh...



Lúc này Lôi Động Thiên như đang đánh bao cát, tốc độ xuất thủ nhanh đến cực điểm:
- Huyết thẩy Vân phủ! Đốt sạch phá trụi!



Tiếng gió ào ào.



Tứ đại Tôn giả chỉ mới hét lên, đã thấy chỗ cũ sớm mất đi thân ảnh Vân Dương.



Chỉ thấy trong gió tuyết phương xa, một thân ảnh màu tím đang ôm lấy một người điên cuồng chạy trốn!



Kiếm Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, trường kiếm lắc một cái, phát ra tiếng gào thét tựa long ngâm, trong chốc lát Nhân Kiếm Hợp Nhất, lập tức đuổi theo!



- Vân Dương, chạy đâu cho thoát!



Sương Tôn Giả ở lại chỗ cũ, đột nhiên mở song chưởng, oanh một tiếng, toàn bộ kiến trúc Thiên Ngoại Vân phủ toàn bộ bị đè bẹp, biến thành một vùng phế tích, hoang toàn khắp nơi!



Sau đó hàn quang lóe lên.



Lão Mục sớm đã trọng thương hôn mê, lúc này ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp hét, đã đầu một nơi thân một nẻo!



Đáng thương nhất thế cường giả, cứ vậy mà chết oan chết ức trong gió tuyết.



Thậm chí, ngay cả sắp chết cũng không biết là ai giết bản thân.



- Kiếm Tôn Giả, muốn lấy mạng công tử thì phải vượt được của của ta đã!



Một bóng người nghiêng nghiêng xuất hiện, kiếm quang chớp động như Kỳ Hoa Hỏa Tiễn, cường thế ngăn cản Kiếm Tôn Giả.



Bạch Y Tuyết.



Chỉ có điều Bạch Y Tuyết hiện tại toàn thân áo đen, gương mặt tục khí buồn nôn, Kiếm Tôn Giả sao có thể nhận ra được. Chỉ cho là một cao thủ vô danh, giận dữ nói:



- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Muốn chết!



Đinh đinh đinh...



Hai thanh kiếm trong nháy mắt va chạm cả trăm ngàn lần!



Một tiếng đứt gãy thanh thúy vang lên, Bạch Y Tuyết rên nhẹ một tiếng, trên người đồng thời bắn ra mấy đạo huyết tiễn, thân thể gập lại rơi xuống.