Ta Là Chí Tôn
Chương 375 : Ép chất béo
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
Nhất là... Mấy vị hoàng tử hiện tại tính cả Thái tử, không có một người nào có thể tính là tài giỏi, càng đừng nói tới xuất sắc?
Người khác không nói, Thái tử kia là người mà Ngọc Phái Tranh khâm định làm người thừa kế, tối thiểu cũng có một chút năng lực, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra đó không phải người tài trị quốc, nếu không hiện tại sao lại bị đè nén, cạnh tranh ác liệt như thế?
- Yên tâm đi lão Thu.
Cảm xúc của Hoàng đế Bệ hạ đã hoàn toàn ổn định:
- Trẫm cũng mới chỉ đưa ra quyết định, tạm thời sẽ không có vọng động, chí ít trong thời gian ngắn, Trẫm sẽ không làm ra biến động lớn.
- Coi như tâm đã quyết định, mưu cũng có thể thực hiện, nhưng Trẫm cũng cần phải quan sát thêm một thời gian, thời gian này ít nhất cũng phải mấy năm. Đứa bé kia có thể nhận được trách nhiệm hay không, cơ bản sáu bảy tuổi là có thể nhìn ra được.
- Nếu là chuyện không thể làm, Trẫm cũng sẽ không khư khư cố chấp.
Hoàng đế Bệ hạ nói đùa:
- Trẫm còn chưa phải hôn quân bất chấp tất cả a.
Thu Lão Nguyên soái gật đầu, câu nói này thực lại là thật, ngươi mà là hôn quân, lão tử đã sớm không hầu hạ! Nào còn đến phiên ngươi há miệng mở miệng là muốn tru cửu tộc nhà ta...
- Trẫm sẽ giả bộ như chưa biết chuyện này, kiên nhẫn chờ đợi.
Hoàng đế Bệ hạ nhẹ giọng nói:
- Kiên nhẫn chờ tôn nhi của Trẫm trở lại bên Trẫm... Trẫm nhất định phải nhìn, xem tôn nhỉ của Trẫm lớn lên tuấn tú cỡ nào... Có phải anh tuấn, thông minh, nghe lời, hiếu thuận, cơ trí, kiên cường, anh minh, quả quyết, hùng tài đại lược, không biết sợ hãi như phụ thân hắn hay không?
Trong ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ, chất chứa một mảnh chua xót nhu tình.
Hắn chậm rãi xoay người, nhìn về chân dung đại hoàng tử sau lưng, lẩm bẩm:
- Hài nhi, phụ hoàng... Nhớ ngươi không ngủ được... Nếu ngươi anh linh không xa, sao không đến trong mộng gặp gỡ phụ hoàng...
Đại hoàng tử trong bức họa mỉm cười, xa xa nhìn phụ hoàng của mình, gương mặt hòa nhã.
Thu Lão Nguyên soái đột nhiên cảm thấy chua chua, dường như ẩn ẩn cảm nhận được tâm cảnh của Hoàng đế Bệ hạ, cũng cảm động lây.
Giờ khắc này, Lão Nguyên soái thầm hạ một lời thề, nếu di tử của đại hoàng tử có thể gánh trách nhiệm, vậy cả đời còn lại của lão sẽ giao phó trên người hắn, lão muốn xem xem, phải chăng bản thân có thể bồi dưỡng được một hùng chủ xưng bá Thiên Huyền hay không!
...
Vân Dương trở lại Tiếp Thiên lâu, đúng lúc gặp phải Lôi Động Thiên tranh cãi muốn rời đi.
Vân Dương nhăm nhó:
- Cái này, ta thực sự ngại...
- Việc này cứ quyết thế đi, ta quyết định!
Lôi Động Thiên vung tay, hào khí vượt mây xanh.
Một bên.
Bạch Y Tuyết mặt không đổi sắc nhìn tuyết ngoài cửa sổ, thực sự sợ bản thân sơ ý không khống chế nổi, bật cười thành tiếng thì thật có lỗi.
Vị Lôi công tử này... Thực sự không biết bị đào hố đến mức nào mới có thể nhận ra chân tướng nữa...
Ca ca ta bị hố, thế nhưng hiện tại ta với công tử là người một nhà, phù sa không chảy ruộng ngoài, cuối cùng thế nào cũng có thể lấy được chỗ tốt, nhưng gia hỏa này, rõ ràng là muốn bị gài đến chết a.
- Lôi huynh nghỉ ngơi cho tốt. Nếu có điều gì cần bảo, cứ nói một tiếng, tuyệt đối không nên khách khí với ta.
Vân Dương lại lấy ra một túi hoa quả hiếm thấy.
Đương nhiên đây là khẩu phần lương thực chuẩn bị cho Kỷ Kỷ, chỉ có điều Vân Dương mua tới hai phần.
Bạch Y Tuyết thấy Lôi Động Thiên gặm đến miệng đầy nước quả, khóe miệng không khỏi giật giật một cái, con hàng này chắc chắn không biết đãi ngộ của hắn kỳ thực chỉ bằng chim của công tử a?
Ừm, nói không chừng, trong lòng công tử địa vị của con hàng này còn không bằng con chim tên Kỷ Kỷ kia!
Tâm tình Vân Dương rất tốt.
Vật tư của Lôi Động Thiên, Vân Dương có thể nói thèm nhỏ dãi đã lâu.
Mấy thứ này đều là hàng cao cấp mà Thiên Huyền đại lục khó thể lấy được a.
Nếu con hàng này đã đáp ứng, như vậy chờ hắn trở lại, nhất định sẽ mang theo không ít đồ tốt.
Kể từ đó, tài nguyên mà hắn cần đều có đủ, thậm chí còn có thể dư ra.
Vân Dương có chút hài lòng.
Chất béo trên người Lôi Động Thiên, còn xa xa chưa bóp được mấy a.
Ép chưa thành hết mỡ, đồng chí còn cần cố gắng!