Ta Là Chí Tôn
Chương 377 : Xuất hành
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
- Công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Bạch Y Tuyết hào hùng sục sôi:
- Nếu để Lôi công tử phải chịu nửa điểm tổn thương, thuộc hạ mang đầu về gặp ngài!
- Không cần mang đầu tới gặp ta, chỉ cần Lôi huynh vạn toàn, cái này mới là trọng điểm, rõ chưa!?
Vân Dương gật gật đầu, lại trịnh trọng dặn dò.
Lôi Động Thiên càng thêm cảm kích.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra, tên lão Bạch này chỉ có tu vi Lục trọng thiên, ngày thường đúng là không lọt vào mắt hắn, nhưng đã là hộ vệ có tu vi cao nhất bên cạnh Vân Dương.
Tu vi của tên hộ vệ này không lọt mắt hắn là một chuyện, nhưng quyết không thể tính là thấp, cho dù ở trong gia tộc, cũng có thể vào hạng trung, mà cao thủ như vậy, tại cái Thiên Huyền đại lục này càng có thể tính thành tồn tại đỉnh phong, thực tế người này còn có tu vi cao hơn cả Đao Tôn Giả của Tứ Quý lâu.
Có thể nói chính là chủ bài bảo mệnh của Vân Dương.
Lần này Vân Dương xuất hành, rõ ràng nguy hiểm trùng trùng, thế nhưng vì hắn lại có thể không chút do dự phái hộ vệ cao nhất ra hộ tống!
Phần tình nghĩa huynh đệ này, thực có thể nói cảm thiên động địa, không gì không thể động dung?!
- Huynh đệ, đi đường cẩn thận!
Lôi Động Thiên cảm động quay đầu.
Lại nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Vân Dương nhìn bản thân:
- Lôi huynh, bảo trọng!
Lôi Động Thiên trịnh trọng gật đầu, tròng mắt rưng rưng.
- Ta đi đây!
Vân Dương quay đầu.
Sau lưng, Lôi Động Thiên không ngừng phất tay, thần sắc phiền muộn.
Hắn rất rõ ràng, thật rất rõ ràng, nếu không phải bới vì hắn, đại sư huynh cùng hôn thể tiểu sư muội của Vân Dương cũng không bị Tứ Quý lâu bắt đi? Đó vốn là chuyện không thể xảy ra!
Nói cho cùng, chính là hắn làm liên lụy tới Vân Dương, càng khiến cho thân nhân bằng hữu của Vân Dương lạc vào hiểm địa.
Hóa ra khi đó, hai người này đã vừa ý, thậm chí rất có thể đã kết thành phu thê!
Sau khi nghe Thủy Tôn an ủi, Lão đại còn nói:
- Ha ha, nói không sai, xác thực không có chuyện gì vui vẻ hơn các huynh đệ cùng một chỗ, ừm... Dù sao cũng đã đến bờ sông, lão Tứ mang chúng ta vào nước chơi đùa một chút đi.
Nói xong, trong tiếng cười lớn liền kéo tay Thủy Tôn, nhảy xuống Nguyệt Hồn giang sâu không thấy đáy.
Các huynh đệ thấy thế còn cười ha ha, chế giễu Lão đại tính tình trẻ con, chẳng những có ý chơi bời, còn biến thành hành động, tự mình thế nghiệm, hiếm thấy hiếm thấy.
- Cho tới bây giờ ta mới biết, khi đó nhất định là Lão đại cùng Tứ tỷ đi thế giới của riêng hai người...
Vân Dương nghĩ tới đây, không khỏi nhớ tới Thổ Tôn kéo Thủy Tôn nhảy xuống, Thủy Tôn còn từng nhẹ nhàng giãy nhẹ, lúc đó các huynh đệ còn không chú ý, còn đang mắng chửi hai người ăn mảnh chơi một mình...
Không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, lẩm bẩm:
- Lão đại, ngươi được lắm đấy nha.. Biết những thứ mà chúng ta không biết, thế mà còn coi chúng ta như mấy thằng ngốc, quang minh chính đại đi khoái hoạt tiêu dao... Thất ca còn nói, chơi thì chơi, thế mà còn không đợi chúng ta...
Rất nhiều chi tiết nhỏ hiện lên, vừa ấm vừa chua xót.
Nhớ lúc ấy, Thất ca Huyết Tôn cười không tim không phổi, mặc dù biết bộ dạng đó là thật, nhưng các huynh đệ vẫn muốn đánh một trận, nụ cười đó thực sự quá tiện.
Ngươi nghĩ xem không gian riêng của người ta, kéo theo đám người chúng ta làm cái gì?!
Nhưng bây giờ Vân Dương nhớ dáng cười tiện tiện kia, lại cũng chỉ cảm thấy hoài niệm, lại cảm thấy thầm chua xót.
- Thất ca, cha của chúng ta có khả năng bị bắt...
Vân Dương yên lặng nói:
- Ngươi... Ngươi biết không? Chuyện như vậy, ta sao có thể cho phép, Tiểu Cửu tuyệt không cho phép bất kỳ thân nhân nào của chúng ta vẫn lạc, tuyệt không!
Vân Dương nói xong câu đó, cả người lại phi thân lên, trôi chảy dung nhập vào Nguyệt Hồn giang!
Đúng vậy, chính là tan vào trong nước sông.
Tử U cùng Ngọc Đường phong mạo khác nhau, nhất là đối với thiên tượng đột nhiên xuất hiện, càng đối đãi vô cùng khác biệt!
Ngọc Đường gió nỏi, khắp nơi hoan thanh tiếu ngữ, mà Tử Long thành bất ngờ nổi gió, chỉ đưa lại khắp nơi đề phòng, khắp nơi tận địch!