Ta Là Chí Tôn

Chương 393 : Nhất định là Vân Tôn!

Ngày đăng: 09:03 30/04/20


- Chuyện này Vân lão có điều không biết, tình huống trước mắt cũng chỉ là kế tạm thời, cái gọi là tuyệt linh chi địa sau này sẽ có biện pháp ứng đối. Nếu Vân lão có thời gian, bản tướng muốn tâm sự với Vân lão một phen, cùng giải khúc mắc.



Nói đến đây, Lan Vô Tâm cùng Tử Nguyên Tường vừa đưa mắt hội ý, lập tức nói:



- Các vị đều lui ra đi, tối nay ta muốn nâng cốc nói chuyện với Vân lão.



Đám người đáp ứng một tiếng, cứ vậy thối lui.



Ngay trước tiểu viện của Vân Dương, Lan Vô Tâm gọi chút thức ăn, sau đó bắt đầu mở “máy hát”, kể lại tình huống từ đầu đến cuối.



- Vân lão ẩn cư né hồng trần lâu như vậy, chắc hẳn không quá hiểu rõ thế cục đại lục trước mắt a?!



Lan Vô Tâm nói.



- Lão phu không nhiễm hồng trần đã lâu, đích thực là không hiểu thế cục đại lục trước mắt.



Vân Dương thê lương thở dài:



- Hồng trần nhân thế, sớm đã không có quan hệ với lão phu...



- Nhưng bản tướng lại thấy Vân lão vân tâm hoài cố quốc, ngôn từ lại càng trực chỉ Tử U, dân sinh phúc lợi. Trái tinh quang minh này, cho dù thời gian biến đổi, thương hải tang điền, vẫn không thể thay đổi! Trưởng giả chi tâm, khiến ta cũng hổ thẹn!



Lan Vô Tâm xúc động nói.



Vân Dương trầm mặc một chút, nghiêm nghị nói:



- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, lão phu là người đã xuất trần, không muốn lại nhiễm hồng trần. Tử U đế quốc thì thế nào, cũng đã không có quan hệ với lão phu.



Lan Vô Tâm cười ha ha.



Đến tận đây, hắn đã không còn một chút hoài nghi đối với thân phận người trước mắt.



- Chuyện bản thành biến thành tuyệt linh chi địa, thực sự đúng là có nguyên nhân, hơn nữa cũng có biện pháp đối ứng sau khi thu trận, chỉ cần việc này kết thúc, tự có phương pháp khiến linh khí khôi phục bình thường. Hết thảy đều là vì đại kế quốc gia dân tộc, suy nghĩ vì tương lai.



Lan Vô Tâm thấp giọng nói.



- Xin lắng tai nghe.



Vân Dương trầm ổn nói.



Lan Vô Tâm thở dài:




Lan Vô Tâm nói:



- Kết luận này là do cao tầng chúng ta tỉ mỉ thương lượng nhiều lần, mới có thể xác định. Mà chuyện này, cũng được cao tầng các nước ngầm thừa nhận. Thậm chí ngay cả cao tầng Ngọc Đường, ngoài mặt biểu thị người xuất hiện là Phong Tôn, nhưng chân tướng thế nào, lòng dạ bọn hắn sớm đã biết rõ!



- Dư nghiệt Cửu Tôn, nhất định chính là Vân Tôn! Cũng chỉ có người mưu kế đa đoan như Vân Tôn mới có thể chạy được khỏi tử cục. Cũng chỉ có Vân Tôn, mới có thể có tâm tư thâm trầm cẩn mật như thế. Càng chỉ có Vân Tôn, mới có thể ẩn sau màn mà quấy động phong vân.



Lan Vô Tâm khẳng định.



Vân Dương thầm gật đầu, nói:



- Nói như vậy, sở dĩ biến đô thành thành như vậy, mục đích thực sự là muốn đối phó Vân Tôn?



Lan Vô Tâm tán thưởng năng lực suy luận của người trước mắt, mỉm cười nói:



- Vân lão quả là gừng càng già càng cay, nói một câu liền trúng trọng tâm.



Vân Dương nói:



- Cái này có gì khó đoán. Nếu nhằm vào người khác, ngươi nói mấy chuyện không liên quan này với ta làm gì?! Chỉ có điều, đem Tử Long thành phong tỏa toàn diện như vậy, lại có quan hệ gì với chuyện đối phó Vân Tôn? Chẳng lẽ, các ngươi có thể chắc chắn Vân Tôn sẽ tới Tử Long thành? Thậm chí còn là đến trong thời gian các ngươi bố trận?!



Lan Vô Tâm nói:



- Nếu lúc bình thường, Vân Tôn tuyệt sẽ không đến đây, coi như hắn có đến, cũng không thể biết mà sử dụng đại trận. Chỉ có điều, nếu có tình huống đặc biệt, hắn không thể không đến lại là chuyện khác!



Vân Dương cau mày:



- Tình huống đặc biệt? Tình huống đặc biệt nào?



Lan Vô Tâm trầm mặc một chút, nói:



- Một vị trưởng giả của Vân Tôn, đã rơi vào tay chúng ta.



Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:



- Ha ha... Hảo thủ đoạn.



Lan Vô Tâm đỏ mặt nói:



- Chuyện trong này bản tướng cũng không muốn không dám nói, chuyện này vốn là chúng ta làm việc hèn hạ, không từ thủ đoạn, nhưng vị trưởng giả của Vân Tôn kia cũng không phải là người lương thiện, người này trước đó liên tiếp ám sát cao tầng tứ quốc, dưới tay chí ít có cả ngàn nhân mạng. Nếu giết hắn rồi thì cũng thôi, nhưng nếu đã bắt sống, đương nhiên phải tận dụng mọi giá trị, giải quyết di họa Cửu Tôn!