Ta Là Chí Tôn

Chương 396 : Trẻ con không thể dạy vậy

Ngày đăng: 09:03 30/04/20


Vân Dương níu nhíu mày:



- Vừa rồi lão phu đã nói rõ ràng, đúng là lão phu biết cách giải quyết. Thế nhưng ta không có sức để làm như vậy.



Lan Vô Tâm nói:



- Tại sao lại như vậy? Lấy tu vi của Vân lão, coi như đúng trong tổ chức thiên hạ đệ nhất Tứ Quý lâu cũng đứng hàng kiệt xuất, so với thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy cũng không kém bao nhiêu a.



Vân Dương cười khổ một tiếng:



- Người quá coi trọng ta rồi. Nếu trước kia vẫn còn ở đỉnh phong, có lẽ có thể quần nhau với Lăng Tiêu Túy một hai trăm chiêu mới bại. Thế nhưng tu vi hiện nay của ta... Đứng trong cái Tứ Quý lâu khủng bố kia, chỉ sợ ngay cả mười vị trí đầu cũng đứng không nổi.



Lan Vô Tâm tha thiết hỏi:



- Là vì bị thương thế của ngài ảnh hưởng?



Vân Dương thở dài:



- Nếu không phải thương thế kia đã đến mức nguy hiểm, phải dùng tới bí pháp áp chế... Ta đã không đến cái hồng trần, tăng thêm phiền não này. Quả là người không muốn nhiễm hồng trần, thế nhưng hồng trần cứ quấn người, haiz...



Lan Vô Tâm nói:



- Tựa như lời Vân lão vừa nói, chỉ cần người còn lại một hơi, liền tuyệt không có bệnh nào không giải quyết được. Mọi thứ luôn có cách giải quyết, Y Tiên gia tộc Tôn gia chủ ngày mai sẽ đến, dưới tay hắn, còn chưa có bệnh nào không trị nổi.



Vân Dương hừ một tiếng:



- Để hắn trực tiếp đi trị cho tên thích khách kia không phải càng tiện lợi sao?



Lan Vô Tâm đỏ mặt:



- Hắn còn không chữa được thần hồn phá toái...



Vân Dương cười hắc hắc.



Lan Vô Tâm bị cao nhân nào đó cười đến đỏ bừng khuôn mặt, đứng trước vị tiền bối mấy trăm tuổi này, Lan Vô Tâm cũng không cảm thấy mình thất thố lắm, dù sao tuổi tác của người ta cũng lớn hơn bản thân hắn tới bảy tám lần a...



- Xin hỏi thương thế của Vân lão, cần gì mới có thể chữa được?



Lan Vô Tâm khiêm tốn hỏi.



- Thương thế của ta...



Trong mắt Vân Dương hiện vẻ tang thương, chuyện cũ nhớ lại mà kinh:


- Được rồi... Aiz...



Vân Dương thở dài một tiếng, suýt nữa đem ruột gan hút vào trong một cái hít thở.



Một bên, ánh mắt đám người Lan Vô Tâm nhìn vị cao thủ này đều có chút thay đổi.



Ngươi mẹ nó bị ngu sao?



Đã nói đi nói lại năm lần! Coi như chắt nhỏ ba tuổi của ta, dạy thứ gì năm lần cũng sẽ... Thế mà người còn trừng mắt ngơ ngác, cứ dạy xong là yêu cầu dạy lại... Với trí thông minh đó của ngươi, thế nào mà có thể luyện được đến hôm nay?



Vân Dương lộ vẻ cố đè lửa giận, lồng ngực chập trùng, dùng sức hít một hơi, kiềm nén tinh thần, kiên nhẫn tỉ mỉ giảng lại một lần, thấy con hàng này vẫn có vẻ ngơ ngơ, rốt cục giận tím mặt, chỉ mũi hét lớn:



- Ngươi con mẹ nó bị lừa đá hả? Hay là lúc ngươi ra đời bị mẹ người ném xuống đất? Mẹ nó, ngươi nói xem, trên đời này còn có kẻ nào ngu ngốc hơn ngươi không?! Chẳng lẽ ngươi đang muốn đùa giỡn lão phu?!



Đứng dậy, tức giận ném lại một câu:



- Gỗ mục không thể điêu khắc!



Nổi giận đùng đùng quay người rời đi.



Vị cao thủ Tứ Quý lâu vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không còn gì để nói.



Đưa tay lau nước bọt đầy mặt, cơ hồ muốn bóp chết đối phương!



Lão hỗn đản kia quá bắt nạt người ta a!



Ngươi đã quên quy tắc nắm đấm trong tu giả rồi sao? Coi như trước kia người rất trâu bò, thế nhưng hiện tại không còn được vậy nữa, chỉ còn tu vi Thiên cảnh sơ giai, dám ngông cuồng trước mặt lão tử? Có tin lão tử làm chết lão già nhà ngươi không?!



Chỉ là cao thủ kia cũng chỉ dám oán thầm, cho dù hắn tự cao tu vi hơn đối phương, nhưng cuối cùng vẫn biết, lão gia hỏa trước mắt chỉ sợ chính là nhất thế Tửu Thần Phượng Huyền Ca.



Mà toàn bộ Tứ Quý lâu, cũng chỉ có một mình Niên tiên sinh mới được nhìn qua hắn.



Người này, không chỉ trên giang hồ, mà ngay cả trong thế gian đều có uy vọng vô thượng, thậm chí còn đứng trên thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy, hắn nào dám chân chính đắc tội? Nhất là trước khi chưa lĩnh ngộ được bí pháp của người ta...



Người ta đã giảng tới năm lần... Đổi lại là hắn chỉ sợ còn không có kiên nhẫn như vậy.



Đều là do hắn a, chỉ có thể trách hắn quá đần. Năm lần, năm lần thì còn muốn người ta thế nào? Cho dù không cam tâm, nhưng cũng chỉ nó thể nắm mũi chịu đựng.



- Ai...



Lan Vô Tâm cũng thở dài một hơi. Thực sự không rõ, con hàng này sao lại có thể không hiểu? Đến lão phu đều hiểu, thế mà ngươi lại không hiểu? Nếu như lão phu có tu vi như người, cũng có thể làm việc... Vị cao thủ Tứ Quý lâu này liệu có phải là tên ngốc hay không?



Hay là con hàng này căn bản không muốn làm việc?