Ta Là Chí Tôn
Chương 398 : Con báo biết bay
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
Chí Tôn lâu thuyền.
Thượng Quan Linh Tú đứng bên lan can, ánh mắt xa xăm.
Biến cố mấy bữa trước thực sự muốn hù chết Thượng Quan Linh Tú. Một toàn Vân phủ đang tốt tốt lành lành đột nhiên lại bị hủy thành phế tích!
Hơn nữa còn có vô số cao thủ xuất hiện, uy áp Thiên Đường thành, cường thế bao trùm Vân phủ.
Một bộ như muốn đuổi tận giết tuyệt,
Lúc đó Thượng Quan Linh Tú cũng mới nhận được tin tức của Tử U, đang chuẩn bị mang người xuất phát, nhưng không biết nghĩ thế nào, trực tiếp mang người chạy tới Vân phủ.
Trong đầu chỉ có một ý niệm: Nhất định phải nhìn thấy Vân Dương an toàn, mới có thể yên tâm rời đi.
Cuối cùng, rốt cục nhìn thấy Vân Dương không chút thương tích trở về, Thượng Quan Linh Tú triệt để yên tâm.
Sau khi xác nhận Vân Dương an toàn, Thượng Quan Linh Tú không ở lại thêm dù chỉ một lát, nhìn qua một cái, trực tiếp quay người rời đi.
- Cái này... Có lẽ đây là lần cuối ta có thể nhìn thấy người, ngày gặp lại còn vô hạn, níu kéo cũng vô ích...
Thượng Quan Linh Tú đứng trên đầu thuyền, quay đầu ngóng trông, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Lần này đi Tử U, Thượng Quan Linh Tú đã sớm dự định không thành công thì cũng thành nhân, thực sự không cách nào cam đoan an toàn của bản thân.
Hết thảy đều nhờ thiên ý, sinh tử sát bên người!
Lần này vào hang hổ, lại cần phải hoàn thành một chuyện gần như không thể hoàn thành, thực sự là cửu tử nhất sinh, thậm chí là thập tử vô sinh!
Nhưng ai bảo nàng là người Thượng Quan tướng môn!
Thượng Quan tướng môn, chỉ tiến không lùi, nghĩa chi sở tại, sinh tử thì có sợ gì?!
- Tử U, Tử U...
Thiên Huyền Linh Tú hít vào một hơi thật dài:
- Mặc dù đời này nhất định phải chôn xương ở đây, nhưng, có chết cũng phải làm cho thiên hạ kinh sợ! Dù là thân nữ nhi, nhưng dòng máu Ngọc Đường trong huyết quản này, cũng tươi đẹp hơn người khác!
- Báo cáo tướng quân, khoảng cách đến Tử Long thành, đường thủy còn bảy trăm năm mươi dặm.
Thượng Quan Linh Tú thản nhiên nói:
- Dùng hết tốc lực tiến về phía trước!
Nàng nhìn sông nước hai bên, sơn lâm vô cùng vô tận, lại vô ý thức sinh ra một cảm giác mờ mịt.
Nếu có một ngày, thiên hạ thái bình, không còn chiến tranh, nàng đi theo người trong lòng ẩn cư sơn lâm, không cần để ý hồng trần, như vậy thật tốt biết bao?
Chỉ tiếc, thân là hậu nhân Thượng Quan tướng môn, chỉ riêng sinh ra tưởng niệm này đã là chuyện xa vời.
Đời này kiếp này của nàng, chỉ sợ không có cơ hội như vậy.
Có lẽ không biết lúc nào vùi thân xuống đất, mới là kết cục đời này!
An tường hạnh phúc của một nữ nhi bình thường, cả đời này của nàng chỉ có thể vô vọng cầu xa.
- Chớ có cả tin.
Thượng Quan Linh Tú nói:
- Một con báo đơn độc đến đây, hiểu nhiên là không có thủ đoạn sau đó, nào có thể lo là bẫy rập? Thả nó xuống có thể miễn một trận chiến, một chút phong hiểm cũng đánh.
“Ầm!”
Đao trận lập tức thu hồi.
Con báo trắng thấy nguy cơ biến mất, lập tức hô một tiếng bay xuống, thân thể khổng lồ của nó, rơi xuống boong thuyền mà không chút tiếng động, phảng phất như nó còn nhẹ hơn chim én, lúc tiếp đất còn khẽ rung bộ lông trắng, lập tức hấp tấp chạy về phía Thượng Quan Linh Tú.
Thượng Quan Linh Tú thấy con báo to như ngọn núi chạy tới, cho dù đã sớm có chuẩn bị, vẫn khó tránh khỏi khẩn trương, nhưng cũng không hề sợ hãi:
- Bạch Báo tử, người tìm ta có chuyện gì?
Nhị Bạch Bạch như chó con ngoắc đuôi ra hiệu, lập tức ngao một tiếng mở miệng rộng, viên thuốc sáp giấu trong miệng lập tức lộ ra, Nhị Bạch Bạch cẩn thận cúi đầu, đem thuốc sáp đặt xuống boong thuyền.
Sau đó dùng móng vuốt đẩy lên, ngẩng đầu chú mục nhìn Thượng Quan Linh Tú:
- Ngao ô ô...
- Cho ta hả?
Thượng Quan Linh Tú thấy cảnh mà cũng muốn choáng váng.
Một con báo từ trên trời giáng xuống, đưa cho nàng một viên thuốc sáp!
Thuốc sáp?!
Chẳng lẽ là tình báo?!
- Ngao ô ô...
Con báo liên tục gật đầu, sau đó trực tiếp ngồi xuống, le lưỡi thở dốc.
Vừa rồi vừa chạy vừa bay, một chết bảo bảo nha!
Thượng Quan Linh Tú bán tín bán nghi cầm lấy thuốc sáp, bóp nát lớn sáp, phát hiện bên trong còn có một tấm giấy đầu chữ!
Kỳ thực ngay trước khi bóp nát vỏ sáp, Thượng Quan Linh Tú đã hiểu nơi phát ra tình báo, bởi ngay trước khi bóp nát trong nháy mắt, đột nhiên có một làn gió nhẹ từ thuốc sáp bay ra, hô hô thổi nhẹ.
Trên hàng đầu tiên của tình báo, càng trực tiếp nói tên...
- Ta là Phong.
Thượng Quan Linh Tú hiểu nơi tình báo xuất phát, lập tức yên lòng. Phất phất tay với đám thuộc hạ đang lo lắng:
- Là thư của Phong Tôn đại nhân, xác định là người nhà không thể nghi ngờ.
Thượng Quan Linh Tú vừa nói, đám người lập tức thở phào một hơi, thần kinh căng cứng cũng lập tức buông lỏng.
Phong Tôn đại nhân quả là thần thông quảng đại, lại có thể xuất động Huyền thú đỉnh cấp như vậy để đưa tin!