Ta Là Chí Tôn
Chương 401 : Anh hùng
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
Di thư a.
Đám nhóc, các ngươi căn bản không biết, hai chữ kia đại biểu cho cái gì.
Nó, đại biểu cho, một khi niêm phong bị mở ra, chính là lúc sinh mệnh của các ngươi bị dập tắt!
Chính là nỗi đau thấu cả tim gan!
Chính là tiếc nuối vĩnh viễn không thể vãn hồi!
Năm đó, chúng ta cũng từng như thế, từng ồn ào náo nhiệt, năm đó, nhưng chiến hữu bị chúng ta cười nhạo, hay cả những người cười nhạo huynh đệ, hiện tại... Bảy tám phần mười, đều đã không còn trên nhân thế!
Nhưng mà đám người may mắn sống sót chúng ta, đến nay còn chưa thể quên được, khi đó chính bọn ta thay mặt, mang di thư về nhà, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như trời sập.
Những phong di thư đó, trước khi niêm phong lại, mọi người đều đọc qua, lúc ấy không ai có cảm giác gì, chỉ thấy rất buồn cười, rất thú vị.
Nhưng... Vào cái lúc chân chính mở ra, lại nhìn thấy ngữ khí quen thuộc, nước mắt không sao cầm được!
Loại chuyện này, sau khi trải qua một lần, không còn ai muốn đoạt di thư của người khác!
Bởi, mỗi một phong di thư, như đâm vào tim một đao!
Đám nhóc các ngươi ồn ào náo nhiệt... Nhưng chẳng mấy chốc nữa các ngươi sẽ biết, vui cười hôm nay, sẽ mang đến cho các ngươi hoài niệm, thậm chí nặng nề cả đời!
Khi những chiến hữu này dùng thân chắn cho các ngươi một đao, dùng đầu thay ngươi ngăn một tiễn, các ngươi sẽ ngạc nhiên phát hiện, vui cười hôm nay, là một chuyện đáng quý cỡ nào, các ngươi cũng hiểu, thế nào là nỗi khổ thấu tim, khắc cốt minh tâm!
Cười đi, náo đi. Chúng ta sẽ không can thiệp.
Bởi vì lúc này, có lẽ chính là thời gian cuối cùng mà các ngươi có thể khoái hoạt cùng đám huynh đệ!
Bỏ lỡ hôm nay, có lẽ sẽ không còn cơ hội vui cười được nữa!
Cũng có rất nhiều tân binh, đối với đám lão binh vô cùng bất mãn, mà loại bất mãn này, thời nào cũng có.
Đám lão gia này ỷ vào mấy trận đánh, cho tới bây giờ đều giữ một bộ không coi ai ra gì, có ý tốt lôi kéo làm quen, thế mà còn làm bộ không để ý tới... Quả thực quá đáng.
Các ngươi không để ý tới chúng ta, chúng ta cũng không để ý tới các ngươi.
- Hiện tại ta mới biết, nam nhân của ta, mới là cái thế anh hùng! Mặc dù hơi muộn, nhưng... Dù sao cũng chưa muộn lắm, không phải sao?
Nam tử kia khờ khờ cười cười, gãi đầu:
- Ta nào có cái gì anh hùng... Phải giống Cửu Tôn đại nhân, Thiết soái, Phó soái, Thu Lão Nguyên soái mới thực sự là anh hùng.
- Bọn họ đương nhiên là anh hùng, thế nhưng trong lòng ta, ngươi mới là anh hùng lớn nhất!
Thê tử kéo trượng phu một đường trở về, thân thể nhỏ nhắn chui cả vào trong ngực trượng phu:
- Trở về... Chúng ta liền viên phòng... Ngươi muốn ra trận, ta mặc kệ, nhưng... Dù gì cũng nên lưu lại một đứa nhỏ cho ta...
Gương mặt cô vợ sớm đã đỏ như than.
- Sống, ta chờ ngươi! Chết, ta cũng chờ ngươi!
Lúc trở lại thôn, cô vợ nhỏ ngẩng cao đầu, trên mặt một bộ vinh quang kiêu ngạo!
Lúc này đối mặt với những bà tám, ngày thường khoe khoang trượng phu của mình thế này thế kia, rồi thì kéo dài được bao lâu, sau đó lại gièm pha chồng nàng không bằng phụ nữ... Lập tức cảm thấy ưu việt, bễ nghễ quần hùng, không thèm để ai vào mắt.
Trượng phu của ta, mới là anh hùng!
Trượng phu của ta, chứng thực dũng khí bằng hành động!
Trượng phu của ta, chính là chiến sĩ chiến đầu vì quốc gia dân tộc!
Còn trượng phu nhà các ngươi, chẳng qua là một đám bỏ đi!
Quốc nạn lâm đầu, đám to con thân sinh thước tám các ngươi cũng chỉ là một đống bị thịt, lãng cơm phí gạo!
Xưng vương xưng bá trong làng thì có gì giỏi? Có bản lĩnh, ra chiến trường giết địch đi?!
Quốc gia nguy nan, quốc gia bị xâm lược, các ngươi lại cam tâm làm rùa đen rút đầu, ta xem thường các ngươi!
Hừ!