Ta Là Chí Tôn
Chương 410 : Thủ trung hữu kiếm, Quân, Mạc, Ngôn!
Ngày đăng: 09:04 30/04/20
Một lời không hợp, kiếm khí giết người!
Từ sát khí và lệ khí nồng đậm tới mức khó mà ức chế kia, hiển nhiên Quân Mạc Ngôn đã đè nén rất lâu.
Cho nên lần này bị đám quan viên khiêu khích, rốt cục cho hắn cái cớ để phát tiết!
Cũng bởi vì vậy, đã để hắn phát tiết một chút, chí ít nộ khí đã tích lũy đến cực điểm kia vơi đi một chút, không còn vẻ cực đoan không thèm để ý như trước nữa!
Lan Vô Tâm thở dài, lớn tiếng nói:
- Quân tiền bối, dù khẩu khí người kia có chút khó nghe, nhưng đạo lý đó lại là sự thật! Ngươi sao có thể cứ vậy mà hạ sát thủ? Liệu có phải có chút quá ác liệt hay không?!
Quân Mạc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu.
Vân Dương rốt cục nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ như dùng đá cẩm thạch điêu khắc.
Mà giờ khắc này, khuôn mặt kia tràn đầy cực hạn phẫn nộ, ngoài phẫn nộ, không còn bất kỳ tâm tình nào khác.
Chỉ nghe thanh âm của hắn chậm rãi vang lên, tựa như đang cố gắng ép chế:
- Ha ha, hóa ra các ngươi cũng coi ta là người Tử U đế quốc?
Cho tới bây giờ, Quân Mạc Ngôn cũng không phải là người nói nhiều.
Giang hồ truyền ngôn: Quân Mạc Ngôn mặt lãnh tâm lạnh, tích chữ như vàng. Toàn thân như một tòa băng sơn di động.
Kiếm sơn
Điểm này, vô luận là truyền ngôn trên giang hồ, hay là thực tế mới thấy, thậm chí biểu hiện của hắn đều có thể cảm giác được.
Nhưng lần này, tựa như lại đột nhiên mở cống tháo nộ, khiến Vân Dương có chút kinh ngạc.
Quân Mạc Ngôn liên tiếp nói, dù đã tận lực bình tĩnh, tận lực khống chế, nhưng vẫn có thể khiến đám người cảm thấy như có một toàn núi nửa đang bộc phát uy thế.
- Các ngươi tranh bá thiên hạ, đồ thán sinh linh, vốn dĩ cũng không quan hệ với ta. Tồn tại của đến quốc, chính là vì trong an bách tính, ngoài ngăn cường địch, ân huệ tỏa khắp chúng sinh. Chỉ nói về điểm này, các ngươi làm thế không có gì đáng trách, vô luận có phải người Tử U hay không đều không thể chỉ trích.
- Các ngươi muốn bắt thích khách, bởi vì tên thích khách này ám sát nhiều quan viên triều đình, đây cũng là hợp tình hợp nghĩa! Các ngươi có thể đuổi bắt, tra tấn bức cung, thậm chí đánh chết tại chỗ, Quân Mạc Ngôn ta đều không nói nửa lời. Bởi, tình cảm chúng ta chỉ là tình cảm cá nhân, các ngươi làm là quốc pháp, trong trường hợp hai bên đối lập, quốc pháp làm đâu!
- Cho dù ta muốn báo thù cho bằng hữu, đó cũng là chuyện sau này, không quan hệ tới chuyện trước mắt!
Ánh mắt Quân Mạc Ngôn sắc như lợi kiếm, khẽ quét qua người Vân Dương, cười lạnh nói:
- Thực lực của ngươi đúng là không yếu, thế nhưng còn không lọt nổi mắt ta! Muốn mệnh của ngươi, một kiếm là đủ!
Vân Dương cười lớn một tiếng:
- Vậy hẳn không phải là đơn giản rồi sao, nếu ta không thể khôi phục cho hắn, ngươi giết ta là được, cần gì nhiều lời vô vị!
Lan Vô Tâm sợ hãi:
- Lão tổ tông...
Vân Dương khoát tay chặn lại:
- Việc này cứ làm như vậy, ta tự có chủ trương!
Ánh mắt Quân Mạc Ngôn ngưng lại một hồi, đột nhiên ngửa mặt cười to:
- Đã như vậy, ngươi vào đi, nhưng người khác ở lại bên ngoài!
Lệ quang lại lóe lên, gằn từng chữ:
- Không, được, động!
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu với Lan Vô Tâm, cất bước vào trong.
Đám cao thủ Tứ Quý lâu theo sau có chút ngơ ngác.
Trước đó không phải đã nói để chúng ta đứng bên quan sát sao? Bây giờ lại chỉ có mình ngươi được vào... Ngay cả chào hỏi một câu cũng không nói, rốt cục là có ý gì?
Chúng ta theo ngươi nửa ngày, một đường tới tới lui lui, lại chỉ để đứng ngoài cửa chờ đợi?
Coi chúng ta là khỉ làm xiếc hả?
Dù gì chúng ta cũng là người Tứ Quý lâu được không?!
Ở đây có dùng lối chơi chữ: Quân Mạc Ngôn cũng có nghĩa là tất cả câm mồm! (Từ mạc trong câu, Nhất phu đương quan, Vạn phu mạc khai, tức là không, tuyệt không)