Ta Là Chí Tôn
Chương 415 : Cố ý gây chuyện
Ngày đăng: 09:04 30/04/20
Quân Mạc Ngôn rất thấu hiểu tâm tình của Vân Dương hiện tại, trầm mặc chờ đợi một chút, nói:
- Nếu ngươi còn giữ trạng thái này, chỉ sợ tiếp đó ngay cả cái mạng ngươi cũng phải ở lại.
Vân Dương đứng dậy một cách máy móc, nhàn nhạt nói:
- Ta còn rất nhiều chuyện cần làm, không ai có thể giữ được ta, không ai!
Hắn lấy ra một sợi gân Huyền thú từ trong nhẫn không gian, đem hết thảy đệm chăn trên giường bào lấy thân thể Lão Độc Cô, dùng gân Huyền thú một vòng lại một vòng cuốn lại.
Động tác vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận.
E sợ dùng lực hơi lớn, khiến lão cha bị đau.
Quân Mạc Ngôn nhìn động tác của Vân Dương, thản nhiên nói:
- Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi! Nếu ngươi muốn quang minh chính đại đem thi thể của hắn đi, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể rời được Tử Long thành!
Vân Dương mắt điếc tai ngơ, chỉ cẩn thận một vòng lại một vòng cẩn thận cuốn chắc thân thể Lão Độc Cô, vững vàng vác trên lưng, lạnh lùng nói:
- Ta chưa bao giờ làm chuyện vọng động. Cho tới nay đều mưu định mới hành động, coi như xúc động gia thân, ta cũng sẽ lập tức dùng lý trí ngăn chặn. Nhưng mà lần này, ta lại không muốn ngăn chặn cảm xúc xúc động này.
- Ta muốn xúc động một lần, tùy hứng một lần!
Vân Dương yên lặng nói:
- Bởi vì... Đây là Lão Độc Cô!
- Ta nhất định phải làm như vậy!
- Mặc dù hắn đã cận kề cái chết cũng không muốn ta làm vậy, nhưng ta... Không thể không làm!
Trong mắt Vân Dương như thiêu đốt hỏa diễm.
- Thật đáng tiếc, ta không thể giúp gì cho ngươi!
Quân Mạc Ngôn nói:
- Ta rất xin lỗi, ta chỉ có thể rời đi trước khi ngươi bước ra khỏi căn phòng này. Không giúp bên nào, đã là cực hạn mà ta có thể làm được.
Vân Dương hờ hững nói:
- Ngươi làm vậy đã đủ, ta vô cùng cảm tạ! Tương lai nếu có duyên gặp lại, ta sẽ trả lại nhân tình này.
Con ngươi Mộc Tử Thu ngưng lại, ngón tay dài khô ráo nắm chặt chuôi kiếm.
Vừa nói, đồng thời vận chuyển Huyền khí, Huyền khí như trường giang đại hải vọt lên.
Người có tên, cây có bóng, cho dù Mộc Tử Thu tự cao tự đại, nhưng đối với thiên hạ đệ nhất kiếm khách, đáy lòng không dám có chút chủ quan, đương nhiên đồng thời cũng có chờ mong và tự tin vô hạn!
Bởi hắn vốn đã mong chờ đánh với Quân Mạc Ngôn một trận, tự tin có thể đánh bại Quân Mạc Ngôn!
Thậm chí coi như một mình hắn không làm được, nhưng bên cạnh hắn còn có ba đại cao thủ chi viện, bốn người cùng lên, thế nào cũng có thể giải quyết được tên thiên hạ đệ nhất kiếm khách này đi!
Quân Mạc Ngôn ha ha cười cười:
- Muốn? Làm gì? Đương nhiên là làm ngươi! Có vẻ ngươi rất tự tin a? Chẳng những có tự tin, còn rất có tiền vốn, nếu không cũng không dám mở miệng khiêu khích ta a? Đánh nhau với thiên hạ đệ nhất kiếm khách, vinh quang này đủ để ngươi khoác lác cả đời nha!
Mộc Tử Thu cảm thấy một ngọn lửa vô danh xông thẳng lên Nê Hoàn cung, không nói thêm một câu, trực tiếp hét lớn, vừa ra tay, kiếm quang đã hóa thành cầu vồng, nhanh chóng chém xuống.
- Lại dám thực sự ra tay với ta!
Quân Mạc Ngôn hét lớn một tiếng:
- Niên huynh, để ta giúp ngươi một tay, thay Tứ Quý lâu quản giáo đám người này một chút! Ngày khác gặp lại, mời ta uống một chén cảm ơn là được!
Quân Mạc Ngôn vừa nói vừa xuất kiếm, kiếm quang vừa xuất, lập tức như hóa thành một đầu ngân hà trút xuống, lập tức, lại có bốn đạo hàn quang phân lưu bay ra, kiếm khí bén nhọn cực đoan nhanh chóng bao phủ lấy bốn người Tứ Quý lâu.
Kiếm quang quấn quanh, tựa như từng đầu đại xà, quang huy chói mắt!
Đám người bên ngoài nhìn tới đầu choáng mắt hoa, đã không còn nhìn được thân ảnh bốn người Tứ Quý lâu cùng Quân Mạc Ngôn được nữa.
Kiếm quang của Quân Mạc Ngôn tựa như thiên khung sụp xuống, kín không kẽ hở!
Động tĩnh duy nhất có thể nghe được, cũng chỉ có tiếng kinh hô thảm thiết không ngớt của bốn tên cao thủ Tứ Quý lâu, không chút gián đoạn truyền ra từ trong kiếm quang bao phủ.
Tứ đại cao thủ vô địch trong mắt Tử U, bị Quân Mạc Ngôn vừa xuất kiếm đã hoàn toàn áp chế!
Lan Vô Tâm hít ngụm khí lạnh.
Đây chính là thực lực của thiên hạ đệ nhất kiếm khách sao?!
Bản thân hắn lại muốn dùng đại nghĩa quốc gia để ép bức khống chế một người như thế?!
Quả là suy nghĩ hão huyền, người si nói mộng!