Ta Là Chí Tôn
Chương 427 : Về thôi
Ngày đăng: 09:04 30/04/20
Con mèo nhỏ này, trước đó không một ai phát hiện ra nó.
Trong chiến trường binh hoang mã loạn, tại sao lại xuất hiện một con mèo?
Hơn nữa còn lơ lửng trên không?
Nó chỉ lớn chừng quả đấm, làm sao lại lên đó được?
Con mèo này nhìn như vô hại, nhưng kỳ thực...
Phía dưới, mấy vạn người nhìn thấy dị số xuất hiện, trái tim đồng thời đánh thót một cái, một cảm giác không ổn dâng lên, nhất thời cùng nhau khản giọng hét:
- Cẩn thận a ~~~~
- Meo ô!
Một tiếng meo khe khẽ, Nhị Bạch Bạch dùng vuốt hung hăng đập vào cái ót không chút phòng bị của người kia.
Đùng...
Cái đầu của vị cao thủ này, cứ vậy mà vỡ như dưa hấu!
Thân thể hắn vẫn không thể tin mà bay ngược lại, muốn quay đầu nhìn xem đến cùng là ai giết mình.
Rõ ràng, vừa rồi sau lưng hắn không có gì a?!
Sao lại đột nhiên xuất hiện địch nhân?
Bản thân hắn sao lại đột nhiên bị đột kích?
Chuyện này hoàn toàn không nên, không có khả năng a!!
Thân thể không đầu vẫn dựa theo chỉ lệnh cuối cùng trước khi đầu não nổ tung mà hành động, trên không trung sinh sinh đảo ngược lại, chỉ tiếc là nguyện vọng của hắn hoàn toàn không thể thực hiện được, bởi con mắt của hắn đã vĩnh viễn không thể nhìn thấy được!
Thân thể hắn thoáng ngừng một chút, cứ vậy xoay tròn rơi xuống.
Hắc lão chiếm được thượng phong, nhưng sắc mặt lập tức đại biến, hắn phát hiện tình huống không đúng, đối phương rõ ràng dư lực làm hắn mất thăng bằng, tuyệt không thể bị đánh bay như vậy, hết thảy đều là do đối phương thiết kế, hẳn là lần đẩy bay này còn có trù tính khác, vừa nghĩ đến đây, lập tức cất giọng the thé:
- Ngăn hắn lại!
Ba tên cao thủ cực tốc chạy tới, vừa thấy Vân Tôn bị Hắc lão đánh trọng thương, mặc dù may mắn tiếp được một chưởng, thế nhưng lại bị đánh bay rất xa. Ánh mắt phúc tạp đến cực điểm, mẹ nó, chúng ta cố sức đuổi theo, rốt cục trong lúc mấu chốt thu lưới, lại bị lão thái giám bất âm bất dương này thu được món hời!
Sớm biết còn không bằng không xuất hiện đâu!
Nghĩ như vậy, liền xuất hiện trạng thái đình trệ trong nháy mắt, động tác không khỏi chậm hơn một bước.
Cho đến khi thâm âm bén nhọn của lão thái giám vang lên, ba người vẫn còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi đề khí, đã càng thêm chậm chơn.
Đập vào mắt, đã thấy thân hình Vân Tôn dưới một chưởng này ngang nhiên bay ra ngoài, những nơi đi qua, chỉ để lại một cỗ khói xanh, hiển nhiên tốc độ đã nhanh tới cực điểm.
Mà hướng đi của hắn, rõ ràng... Chính là Vô Địch từ đường!
Hắc lão phá toái không gian, một chưởng tràn trền, lại thêm động lực của bản thân Vân Dương, một lần xông này, trong nháy mắt vượt qua năm trăm trượng, cuối cùng oanh một tiếng, trực tiếp phá vỡ vách tường Vô Địch từ đường, trong khói bụi tràn ngập, Vân Tôn đã biến mất không thấy!
Thân thể Hắc lão bỗng xông về phía trước, thân thể kéo ra từng đạo tàn ảnh trên không trung, phát ra tiếng gào thét bén nhọn, bay hướng Vô Địch từ đường.
Ba người khác cũng vội vàng đuổi theo, ba người này cũng thực kỳ khôi, không những không kiểm điểm bản thân chậm chạp, lại còn cười nhạo Hắc lão: Lão già này, hóa ra lại bị hố... Ha ha ha!
Vân Dương cưỡng ép thu nạp lực lượng của Hắc lão, mượn lực bay đi. Tuy đúng là trù tính thành công, thế nhưng tu vi của hắn kém Hắc lão không chỉ một hai phần, mặc dù có Sinh Sinh Bất Tức Thần Công bảo hộ tâm mạch, thế nhưng cũng khó tránh khỏi sức mạnh tràn vào làm rung động.
Ngũ tạng Vân Dương như bị lửa đốt, miệng mũi chảy máu. Mạnh mẽ hít một ngụm nguyên khí, cưỡng ép bản thân duy trì quỹ tích, tựa như lưu tinh bay đi, cưỡng ép phá vỡ Vô Địch từ đường, tiến vào bên trong.
Liếc mắt qua, đã thấy từ trong từ đường xuất hiện bài vị một nhà ba người Vô Địch đại tướng quân. Phía dưới tượng thần, còn có hai bao vải vàng chứa hài cốt.
Trước mặt chính là hương thai, lúc này còn có khói thuốc lượn lờ dâng lên.
Vân Dương không nói lời nào, trực tiếp một chưởng đám bay ba tên cao thủ, một tay bắt lấy bao khỏa hài cốt cùng linh vị, thu vào nhẫn không gian, quát:
- Tử U đế quốc đã diệt, Vô Địch đại tướng quân, cùng ta về thôi!