Ta Là Chí Tôn

Chương 43 : Tâm Trung Thiên Hỏa Tảo Liệu Nguyên

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


Thanh Vân Phường!



Đại danh đỉnh đỉnh của Thiên Đường Thành từ trước đến nay!



Đây là một động tiêu tiền, cũng là thiên đường của tất cả nam nhân Thiên Đường Thành.



Ân, chính xác thì đây là một thanh lâu!



Nhưng cái thanh lâu này cùng những thanh lâu khác không giống nhau. Tại nơi này, tất cả nữ tử đều chỉ bán nghệ không bán thân. Mỗi một nữ tữ, đều là kỳ nữ(2) băng thanh ngọc khiết hàng thật giá thật. Thông tục một điểm thì... con mẹ nó đều là xử nữ.



Một khi có bất kỳ một vị nữ tử nào cấu kết(3) cùng khách nhân, chỉ có hai con đường duy nhất có thể đi:



Thứ nhất, được vị khách nhân kia chuộc thân, rước vào gia môn.



Thứ hai, bị trục xuất khỏi Thanh Vân Phường.



Người cầm lái hiện tại của Thanh Vân Phường gọi là Vân Túy Nguyệt, một vị kỳ nữ chân chính.



Theo truyền thuyết kể lại, vào tám năm trước, thiên hạ đệ nhất cao thủ Lăng Tiêu Túy từng đi qua nơi này và có duyên chạm mặt cùng Vân Túy Nguyệt. Đôi bên vui vẻ tương đàm(4). Thậm chí, Lăng Tiêu Túy đã từng buông lời hứa hẹn:



"Lăng Tiêu nhất túy, Nguyệt hạ trường đàm;



Thùy cảm mạo phạm, đương ngã nhất kiếm!"(5)



Kẻ nào dám mạo phạm Vân Túy Nguyệt, nhất định phải ăn một kiếm của Lăng Tiêu Túy!



Dõi mắt khắp thiên hạ, có mấy người có thể nhận được một kiếm của Lăng Tiêu Túy? Chỉ sợ, ngay cả vị Hoàng Đế bệ hạ kia cũng không dám!



Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết, sau lưng Vân Túy Nguyệt còn có một thế lực vô cùng khủng bố duy trì.



Mỗi một khi Thanh Vân Phường xảy ra chuyện, thế lực này đều bày ra lực lượng khiến người người kinh tâm!



Có kẻ buông tiếng, Thanh Vân Phường chính là nơi an toàn nhất Thiên Đường Thành. Điều này rất nhanh được tất cả mọi người công nhận.



Bởi vì, không có bất cứ kẻ nào, dám gây chuyện tại Thanh Vân Phường!



...



Giờ phút này, Vân Túy Nguyệt mặc một thân hồng y(6), trong lúc nói cười tự nhiên, đem mười tên ám vệ của quân đội đưa ra ngoài.



"Quân gia đi thong thả, nơi này của chúng ta cũng không có trọng phạm, cho nên các vị cũng không cần phải tiến đến lần nữa nha! Nơi này của chúng ta còn không chịu nỗi đại quân xéo đâu..."



Vài tên ám vệ chỉ biết hai mặt nhìn nhau không biết làm sao.



Có biện pháp gì kia chứ?



Bọn hắn còn dám cưỡng ép điều tra Thanh Vân Phường hay sao? Trừ phi là Lão Nguyên Soái tự mình đích thân tới, có lẽ còn có thể làm một phen. Những người khác... chỉ sợ tới một cái lại tính một cái cho đủ số. Đều cũng sẽ giống như bọn hắn, bị uyển chuyển mời ra ngoài.



Thế nhưng lần truy nã thích khách này đã sớm thất bại, khiến Lão nguyên soái nổi giận tựa lôi đình. Bây giờ lục soát cũng thất bại nữa thì... thật không biết lúc trở về sẽ phải nghênh đoán một trận mưa to gió lớn cỡ nào nữa đây...



Khoát trên mình một thân hồng y như vẽ, Vân Túy Nguyệt lười biếng khẽ tựa vào một trong những trụ môn(7) ít ỏi của Thanh Vân Phường. Dáng vẽ lười biếng nhưng lại tràn đầy tự nhiên, phong vận vô tình lộ ra rất dễ dàng khiến cho ngàn vạn người vì đó mà say lòng.



Trên gương mặt tuyệt sắc của nàng luôn đọng lại một nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt, tựa hồ ngàn vạn năm trôi đi thì nụ cười kia vẫn sẽ không hề thay đổi.



Ánh mắt nàng hơi lưu chuyển, lướt về phía những người qua đường, làm ánh mắt của những người qua đường này không tự chủ đều trừng thẳng vào ánh mắt đầy quyến rũ đó.



Rất nhiều người đồng thời nhìn vào cặp mắt kia, thế nhưng không một ai phát hiện, sâu trong đôi mắt kia là cả một mảnh u oán không cách nào diễn tả bằng lời...



Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi thật sâu, oan gia kia... Hơn một năm rồi không tới...



Hắn đi nơi nào rồi?



Chẳng lẽ, thật sự... Quên rồi hay sao?



...



Bên góc đường đối diện, Vân Dương một thân tử y(8), chắp tay đứng. Hắn đứng chỗ này đã được một hồi lâu, nhìn thấy có tới hai đội ám vệ, liên tiếp bị Vân Túy Nguyệt vân đạm phong khinh(9) mời ra.



Ánh mắt Vân Dương tràn đây phức tạp.




"Ngươi.. Ngươi đến cùng là ai?"



Vân Dương ngây người bất động, rồi nói khẽ:



"Thủy Hỏa Vô Tình, Hỏa, có thể hủy diệt hết thảy. Trên thế giới này, cũng không có bất luận đồ vật gì thật sự không sợ lửa; Vương đồ bá nghiệp, vạn lý sâm lâm, vô biên thảo nguyên... Cũng có thể bị dã hỏa liệu nguyên hoàn toàn hủy diệt; Mà hỏa trong lòng một khi liệu nguyên... Mới thật sự là một phát không thể vãn hồi."



Thanh âm của Vân Dương vẫn trầm thấp, bên trong mang theo từng tia đau đớn khó tả:



"Hồng trần anh hào tuy thiên vạn, thiếp bất hồi đầu canh bất kiến;



Thâm khuê vô mộng tình sở hệ, tâm trung thiên hỏa tảo liệu nguyên."(12)



Tay phải đang nắm chặt vạt áo Vân Dương của Vân Túy Nguyệt đã nổi cả gân xanh lên, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, vành mắt cũng chuyển sang đỏ bừng. Nàng cố gắng trấn định lại thân mình, nhưng dáng vẻ run rẩy cơ hồ đứng không vững kia của nàng, lại như đang chứng mình tâm tình nàng lúc này của nàng vô cùng không bình tĩnh.



Nàng cố gắng từng câu:



"Nói! Ngươi là ai!"



"Ngươi từ đâu mà biết được, bài thơ này là do ta viết!"



...



Chú:



(1)Tâm Trung Thiên Hỏa Tảo Liệu Nguyên: Thiên hỏa trong lòng đã sớm liệu nguyên: Xem chú (12).



(2) Kỳ nữ: chỉ những vị nữ tử bất phàm, không thua đấng mày râu.



(3) Cấu kết ở đây ý chỉ lên giường cùng khách nhân, đã mất tấm thân xử nữ.



(4) Tương đàm: trò chuyện, nói chuyện phiếm, tán gẫu.



(5)



- Lăng Tiêu nhất túy, Nguyệt hạ trường đàm:



Lăng Tiêu ý chỉ Lăng Tiêu Túy, chữ túy ở đây ý nói say rượu nhưng lại dùng "nhất túy" cộng với vế dưới "Nguyệt hạ trường đàm" thì theo ta nghĩ chữ "Túy" này cũng là ngầm chỉ chữ "Túy" có chung trong tên của hai người(Lăng Tiêu Túy - Vân Túy Nguyệt) ngụ chỉ hai người tâm đầu ý hợp, hai mà như một. Chữ Nguyệt trong "Nguyệt hạ trường đàm" là chữ Nguyệt trong Nhật Nguyệt ý chỉ ánh trăng, đồng thời nó cũng là chữ Nguyệt trong tên của Vân Túy Nguyệt. Trường đàm là trò chuyện lâu dài.



Ý của nguyên câu đại khái là Lăng Tiêu Túy cùng Vân Túy Nguyệt tâm đầu ý hợp mà trò chuyện đối ẩm dài lâu dưới ánh trăng.



- Thùy cảm mạo phạm, đương ngã nhất kiếm:



Ai dám mạo phạm, ăn ta một kiếm. Câu này chỉ là phụ trợ cho câu trên, ẩn dụ cũng không quá thâm sâu, nhìn vào là thấy ngay, đại khái là ai dám động vào Vân Túy Nguyệt thì trước tiên ăn của Lăng Tiêu Túy ta một kiếm.



(6) Hồng y: áo đỏ.



(7) Trụ môn: cột cửa.



(8) Tử y: áo tím



(9) Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ thái độ hoặc phong cách nhẹ nhàng hời hợt, không tốn sức.



(10) Ngưng chú: nhìn chăm chú không chợp mắt.



(11) Vạn trượng hồng trần tam bôi tửu, thiên thu bá nghiệp nhất hồ trà: Hồng trần vạn trượng ba chén rượu, bá nghiệp ngàn năm một bình trà. Câu này có nghĩa khá rộng, khá thâm và sâu, ta cũng chả biết chú như thế nào. Thôi thì khỏi chú, các ngươi tự tìm hiểu nhá.



(12)



- Hồng trần anh hào tuy thiên vạn, thiếp bất hồi đầu canh bất kiến:



Anh hào trong chốn hồng trần mặc dù có đến ngàn vạn, thiếp không quay đầu nhìn nên không thấy được. Ý câu này chỉ người con gái si tình một người đàn ông, mặc kệ ngoài kia có bao nhiêu người tốt đẹp hơn đi nữa thì nàng cũng không thèm nhìn ngó dù chỉ một lần, trong mắt nàng chỉ có một người đàn ông duy nhất, người mà nàng yêu.



- Thâm khuê vô mộng tình sở hệ, tâm trung thiên hỏa tảo liệu nguyên:



Sâu trong khuê phòng không có mộng tưởng tình cảm sớm có nơi để gửi gắm, lửa trong lòng sớm đã cháy tràn lan. Câu này ngụ ý, thân con gái thì ai mà chả ấp ủ mộng tưởng về bạch mã hoàng tử trong lòng mình, thể nhưng cô gái nhân vật trong câu này lại không có giấc mộng tựa như bao người khác, cũng không phải không có, mà là sớm đã có nơi để gửi gắm nên không cần phải mộng mơ nữa. Tình cảm trong lòng của nàng mãnh liệt tựa như lửa trời và đã sớm cháy lên tràn lan tự lúc nào.



Dịch: Hắc Ám Chi Địa (HồngĐế)