Ta Là Chí Tôn
Chương 442 : Chặn giết trên không trung
Ngày đăng: 09:04 30/04/20
Tiếng kèn hùng hồn vang lên, toàn bộ trống trận đánh lên cùng lúc, còn có người đang gào thét điên cuồng:
- Cửu Tôn đại nhân đến rồi! Đại soái có lệnh, toàn quân tiến công, toàn diện phản công, không thắng không về!
- Tiến công! Tiến công! Không thắng không về!
Một bên khác, trụ sở Đại Nguyên người ngã ngựa đổ, thê thảm khắp nơi, rất nhiều đại tướng đều tuyệt vọng uể oải!
Mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, sắp đột phá phòng tuyến Nam Cương, thế mà Cửu Tôn lại đến?!
Đại Nguyên soái Đại Nguyên sững sờ nhìn gió bấc tàn phá không trung, còn có ảnh lửa chói sáng một vùng trời, lôi điện lít nha lít nhít trên không, đột nhiên phun một ngụm nghịch huyết.
- Quá bẫy người a...
Hắn lẩm bẩm, hồn bay phách lạc nói:
- Tử U đế quốc không phải đã tuyên bố khốn trụ Vân Tôn, sắp thành công diệt tuyệt dư nghiệt Cửu Tôn hay sao? Sao Vân Tôn lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Vì sao lại như vậy?
- Các ngươi không khốn trụ được, cũng nên nói sớm một câu a... Hiện tại đột nhiên đến, chư tướng thần công còn mạnh hơn trước kia, tính mệnh mấy chục vạn tử đệ Đại Nguyên ta... Há không phải bị chôn vùi trong tình báo hư giả? Quả... Quả thực...
- Nói sớm a, các ngươi có thể nói sớm a, nếu các ngươi nói sớm, lão phu đã sớm bày trận phòng bị thần công của Cửu Tôn! Cho dù không thể ngăn cản, nhưng cũng sẽ không phải chịu tổn thất như bây giờ...
Mà ngay lúc này, thế cục ngày càng phát triển theo hướng bất lợi cho Đại Nguyên, một mảnh huyết sắc đột nhiên sáng lên, binh tướng Đại Nguyên từng bị thương đều không ngoại lệ cảm giác huyết dịch trong thân thể đang sôi trào, không ngừng trào ra khỏi miệng vết thương...
Cho dù người có tố chất thân thể tốt một chút, cũng phải cảm thấy thân thể suy yếu, về phần những người có tố chất hơi kém một chút, thậm chí trực tiếp khô máu mà chết!
Trong chớp mắt, chí ít có tới mấy ngàn binh sĩ vì vậy mà mất mạng!
Gió bấc tiếp tục gào thét, ánh lửa đốt lên trong doanh trại Đại Nguyên càng lúc càng lớn, thế lửa đã không thể vãn hồi, theo gió mà càng lúc càng rộng...
Phía sau, quân dội Ngọc Đường như được thần trợ, vạn chúng hò hét, sinh long hoạt hổ lao lên, sĩ khí tăng vọt chưa từng có...
Gió bấc vẫn thừa thế xông lên, trong lúc chiến ý Ngọc Đường tăng vọt nhất, lại lần nữa căng vọt!
Kết quả là, quân đội Đại Nguyên không đợi tiếp chiến, liền đã bị gió thổi tới mắt còn không mở ra nổi, nào nói tới chuyện chống cự, phong mang sáng loáng như tuyết đột kích tới, đại thương, trường kiếm, hàn quang lóe lên, máu tươi tung tóe...
Biển lửa tràn qua ngàn dặm địa vực!
Đối mặt vố số kỳ cảnh hỗ trợ lẫn nhau, lại thêm thế công Ngọc Đường. Quân đội Đại Nguyên trực tiếp bị đánh xuống điểm đóng băng.
Kỳ thực binh tướng Đại Nguyên tử trận lúc này cũng không tính là lớn lắm, tối thiếu so với con số tám mươi vạn thì còn số tử thương xa xa chưa đạt tới mức có thể khiến đại quân tan tác.
Thế nhưng thiên địa chi uy đột nhiên hiển hiện, lực lượng của tự nhiên, danh tiếng của Cửu Tôn, lại khiến bính tướng Đại Nguyên không còn lòng dạ chiến đấu!
Cơ hồ ngay từ đầu, đã bắt đầu tan tác!
- Chẳng lẽ phía trước lại là một toàn Khống Linh đại trận? Có điều khả năng này cũng không lớn a?
Vân Dương cau mày:
- Tốc độ hóa gió phi hành của ta có thể nói là độc bộ đương thời, không người có thể đuổi kịp, huống chi ta hành động không theo lẽ thường, trực tiếp tới cứu Nam Cương trước, hành tung quỹ tích tuyệt khó ngờ tới, lại lượn quanh một vòng lớn như vậy, còn có ai có thể đuổi tới trước mặt ta? Trọn con đường mà ta chưa hẳn đã tới, bố trí Khống Linh đại trận? Hơn nữa còn bố trí trong mảnh sơn lâm liên miên này?
- Thế nhưng nếu phía trước không phải là Khống Linh đại trận, vậy nguy cơ này từ đâu mà tới?
- Hẳn sẽ không trực tiếp động thủ giết chết ta chứ? Bằng tu vi hiện tai của ta, chỉ cần chư tướng thần công không bị phong cấm, coi như Niên tiên sinh tự mình xuất thủ... Cũng chưa chắc có thể làm gì được ta...
Vân Dương cân nhắc tính toán.
Lấy bản tâm mà nói, Vân Dương rất tin tưởng vào chư tướng thần công của mình, thế nhưng nhớ lại cảnh tượng Niên tiên sinh dùng một tay đánh bại Lôi Động Thiên, thực sự kinh diễm tới cực điểm!
Mà đúng lúc này, một đạo kiếm khí bén nhọn đột nhiên cắt lên.
Một khắc giật mình, kiếm khí đã sớm phô thiên cái địa tập kích tới.
Kiếm cương gào thét, kiếm khí tràn trề lập tức xé nát tất cả sự vật trong vùng không gian mà nó hướng tới, cho dù là phong vô hình, vân vô tướng, cũng đều bị xé nát!
Cho dù lúc này Vân Dương đã hóa thành thanh phong, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu một tiếng đau đớn.
Đạo kiếm cương tập kích bất ngờ này, lại có thể tạo thành tổn thương cho phong vân nhị tướng?!
Vân Dương hóa tướng chi thể, rõ ràng cảm giác được, bản thân hắn trong mảnh kiếm quang này vậy mà bị thương!
Thậm chí, kiếm khí này còn mang theo một uy năng kỳ quái, hoặc cũng có thể nói là cổ quái.
Tựa như có một năng lực khống chế đối với thiên địa linh lực, chuẩn xác hơn mà nói, đó là một xu thế thôn phệ mơ hồ.
Cho tới giờ khắc này, Vân Dương mới cảm thấy thực sự giật nảy mình.
Công pháp gì... Mà lại có uy năng khó lường như vậy?
Thế gian lại có kiếm khí thôn phệ linh khí như thế. Thậm chí trực tiếp thôn phệ thân thể hóa thành phong vân của hắn, cho dù hắn hoàn toàn hóa thành thanh phong, lại vẫn ẩn ẩn bị nó lôi kéo.
Sau một hồi kinh ngạc, Vân Dương cẩn thận phân tích, càng kinh dị phát giác, kiếm khí kia không chỉ có năng lực thôn phệ thiên địa linh khí, quấy nhiên phong vân, mà còn có thể tạo ra tổn thương nhất định với thần hồn của hắn!
Loại chuyện này, Vân Dương chưa bao giờ từng gặp phải.
Sau khi kiếm quang lóe lên, lập tức lại biến mất không thấy, dù Vân Dương dùng toàn bộ thần thức, vậy mà vẫn không thể nhìn thấy đạo kiếm quang kia biến mất như thế nào!
Hiển nhiên ngự kiếm chi thuật của đối phương, đã đạt tới mức độ đỉnh phong, xuất thần nhập hóa!