Ta Là Chí Tôn

Chương 444 : Ta chính là người ngươi muốn giết nhất

Ngày đăng: 09:04 30/04/20


Vân Dương nhanh chóng chuyển dòng suy nghĩ.



- Vừa rồi hắn vòng từ bắc đến nam mà không thu hoạch được, sau đó tuyệt sẽ không phạm sai lầm tương tự, hẳn là sẽ quay lại phương nam càn quét.



- Cho nên chỗ mà hắn vừa càn quét qua, chắc chắn không an toàn, quyết không thể ở lại.



Vân Dương quyết tâm, phong tướng hóa thể lần nữa bay về phương bắc, kiếm quang lại lóe lên nơi phương nam, liên tiếp chém xuống vài chục lần, lúc này mới ngừng lại.



Mà lúc này Vân Dương đã rời đi được ngàn trượng.



Mắt thấy thế công của đối phương vừa nghỉ, cũng lập tức giảm tốc, từ xa nhìn lại, mà nơi phương nam kia vừa tĩnh được một chút đã lại có kiếm quang quỷ dị tiếp tục tàn phá.



- Thời gian khoảng cách quá ngắn. Quả nhiên người kia vẫn còn hoài nghi với bên kia, trí tuệ cao tuyệt, ứng biến cùng nhanh...



Vân Dương bản năng thở dài một hơi.



Tình huống hiện tại hắn đã có khả năng chạy trốn, chỉ cần rời khỏi phạm vi năm ngàn trượng bị kiếm khí khống chế, Vân Dương liền có thể thoát thân mà ra!



Thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy, hắn tuyệt không trốn được phạm vi năm ngàn trượng này.



Chỉ cần một phán đoán sai lầm, thậm chí ngẫu nhiên bị đối phương chém trúng một kiếm, đều có thể quyết định kết cục, không thể ngăn cản!



Mà sau lần thứ hai càn quét phương nam, người kia lại lần nữa chuyển hướng công kích, Vân Dương suy đoán: Lần này hẳn là công kích càn quét toàn phương vị a?!



Mà một động tác tới này, nơi an toàn duy nhất cũng chỉ có một chỗ: Phương nam mà người kia vừa càn quét hai lần!



Thân thể Vân Dương nhanh chóng phiêu động, bay tới nơi vừa bị kiếm quang tàn phá.



Lúc này hắn với người kia đang đánh một trận cờ trí tuệ.



Song phương đều là hạng người trí lớn tài cao, khác biệt duy nhất ở chỗ: Nếu người kia đoán sai, Vân Dương sẽ có cơ hội chạy trốn. Thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là cơ hội.



Còn nếu Vân Dương đoán sai, liền sẽ bị kiếm quang của người kia khóa chặt, hóa thành bột mịn!



Vân Dương đánh cược sinh mệnh, thực sự dùng mệnh mà đánh cược.



Vân Dương tinh tế tỉ mỉ khống chế thần niệm của bản thân, hóa hình cẩn thận từng li từng tí, bảo đảm tuyệt đối sẽ không để đối phương phát hiện bất cứ bất thường. Một mặt khác, lại tận khả năng tránh né uy năng còn sót lại của kiếm khí.



Cơ hồ lấy tư thái thiêu thân lao vào lửa, hướng về phương vị đầy rẫy tro tàn.



Thậm chí, lần hành động này nhất định phải nhanh, rất nhanh, rất nhanh!



Nhưng nếu quá nhanh, liền sẽ tự đụng đầu vào kiếm quang mà chết, còn nếu chậm một chút, thì cũng sẽ bị kiếm võng của người kia bao phủ!



Tỉ mỉ trong đó, thực sự cần đến mức khó thể tưởng tượng nổi.


- Cửu Tôn với ta, xưa không thù, nay không oán. Thế mà ta bố trí tầng tầng, vận dụng vô số lực lượng thiết kế diệt sát Cửu Tôn ở Thiên Huyền nhai... Sâu xa trong đó, há có thể không có nguyên nhân?



- Chắc hẳn đối với chuyện này, ngươi cũng rất hoang mang? Vẫn luôn rất hoang mang?



Người bên ngoài như tự mình lẩm bẩm.



Nhưng Vân Dương biết, đây là kế công tâm!



Hành động của đối phương chính là cố ý nói đến những thứ mà hắn cảm thấy hứng thú nhất, muốn khiến hắn bất giác mà tạo thành ba động dị thường.



Lấy tu vi, thủ đoạn thông thiên của đối phương, chỉ cần hắn có bất kỳ ba động, như vậy đối phương sẽ lập tức có thể phát giác, lúc đó hắn hẳn phải chết không thể ngờ!



Vân Dương kìm nén suy nghĩ, ngưng thần bất động.



Thanh âm kia lại tiếp tục ưu nhã vang lên:



- Ta biết ngươi hiểu ý ta, thế nhưng hiển nhiên ngươi rất biết tự khống chế, ngươi rất có lý trí, biết lựa chọn thế nào mới là chính xác nhất, thế nào mới có một đường sinh cơ. Có điều, bản tọa phải nói cho ngươi rõ, vô dụng mà thôi.



- Ngươi hẳn là cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ta có thể xác định ngươi trong phạm vi này đi?



- Bao gồm cả trên không trước đó, ta cũng có thể xác định ngươi trong một phạm vi nào đó, cho nên mới ngang nhiên xuất thủ, từ đầu tới cuối đều đem công kích trong một phạm vi nhất định, đối với điểm ấy, ngươi không thấy kỳ quái sao?



- Bất kể ngươi ẩn thân kín đáo đến mức nào, ngươi không chết, ta cũng sẽ không đi.



Tiếng cười nhàn nhạt truyền tới:



- Mà chỉ cần ngươi còn sống, ta liền có thể cảm ứng được. Lần này, không chết không thôi.



- Ta biết ngươi đang chờ ta mất kiên nhẫn, hoài nghi phán đoán của bản thân, sau đó thất vọng rời đi. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết... Mong đợi của ngươi, mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện.



- Dù ngươi bất động một năm, ta cũng sẽ ở đây, trông chừng một năm!



Tiếng ưu nhã tiếp tục vang lên, không mang theo mảy may khói lửa, thậm chí còn lộ ra mấy phần ý cười:



- Một năm không được, ta chờ mười năm, muốn chơi hao tổn, ta có thể hao tổn được!



- Cho nên, trận chiến này ngươi không có nửa điểm may mắn. Cho dù mưu trí thông thiên, đứng trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ là vô dụng! Vân Tôn, nếu ngươi lập tức đi ra, ta có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng ngươi, để cho ngươi chết mà không tiếc.



- Trái lại, ngươi cứ kiên trì xuống, từ đầu tới cuối không tự ra, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, chính là mang theo vô hạn nghi vấn tiếc nuối mà mục nát ở đây.



- Ta tin rằng ngươi biết ta là ai, ngươi đoán không sai.



Thanh âm bên ngoài mang theo một tia cười lạnh:



- Ta chính là người ngươi muốn giết nhất, Tứ Quý lâu, Niên tiên sinh!