Ta Là Chí Tôn

Chương 449 : Anh linh không xa

Ngày đăng: 09:04 30/04/20


Thiết kỵ Ngọc Đường cuồng hô gào thét, thúc ngựa phi nhanh, đại thắng trở về.



Chỉ tiếc, cuối cùng cũng không phải toàn thắng, nếu có thể để ba vạn thiết kỵ một người không mất, đó mới là toàn thắng, chỉ có điều, chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết viễn tưởng, trong chiếu đấu thực tế, ba vạn người xông trận, sao có thể một người cũng không mất!



Sau khi ba vạn thiết kỵ Ngọc Đường rời đi, chiến trận Đông Huyền lộn xộn đến không còn hình dạng!



Một dải màu đỏ bắt mắt kia, vẫn còn chưa khép lại, nhìn thôi cũng khiến người kinh hồn!



Vào thời khắc này, một quân đoàn kỵ binh như hóa thành Nộ Long xông tới, người cẩm đầu thúc ngựa gào thét:



- Vương Định Quốc, có gan ở lại đánh với ta!



Vương Định Quốc xa xa nghe lời khiêu chiến, không khỏi cười ha ha, đột nhiên giơ đao lên trời, hét lớn:



- Thiết kỵ Ngọc Đường!



Sau lưng, gần ba vạn con người càn rỡ cười to:



- Vô địch thiên hạ!



Vương Định Quốc không chút dừng vó, một ngựa đi đầu, vọt về quân doanh, trong miệng còn rống to:



- Đông Huyền hắc kỵ, chỉ là một đám cứt chó!



- Đông Huyền hắc kỵ, chỉ là một đám cứt chó!



Thiết kỵ phía sau càn rỡ cười lớn.



- Lần sau gặp mặt, lấy cái đầu chó của ngươi!



Vương Định Quốc cười ha ha:



- Hôm nay gia gia cao hứng, không chấp nhặt nhà ngươi! Ha ha ha ha...



Tiếng cười lớn càn rỡ, thiết kỵ Ngọc Đường như một dòng nước lũ vọt trở về!



Đám hắc kỵ Đông Huyền cấp tốc chạy nghe được, cơ hồ muốn hộc máu, khoảng cách song phương nhiều lắm chỉ còn mấy trăm trượng! Chiến mã hắc kỵ vì chạy đuổi theo thiết kỵ Đông Huyền cơ hồ muốn chạy gãy chân, lại vẫn chỉ còn kém một chút khoảng cách là có thể cản được Ngọc Đường!



Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương lao nhanh rời đi!



Hắc kỵ Đông Huyền tức muốn nổ bụng, lại không kiếm được chỗ phát tiết!
Tướng sĩ chiến tử của Ngọc Đường, phàm là có lúc rỗi rãi, đều sẽ lấy tiếng trống trận tiễn đưa.



Hoặc sau khi đại chiến kết thúc, chúng tướng sĩ tổng thể tưởng nhớ, tế điện trung hồn.



Nhưng Phó Báo Quốc sẽ không làm vậy, sau mỗi trận chiến, chuyện làm trước nhất chính là tiễn đưa tướng sĩ chiến tử!



Mong ước anh linh không xa, còn có thể nghe được âm anh chiến hữu đưa tiễn!



- Không tệ, rất không tệ!



Hầu kết Phó Báo Quốc nhấp nhô hai đợt, thanh âm khô khốc, dùng sức nháy mắt, cố gắng khống chế cảm xúc bi thương, khàn giọng nói:



- Vương Định Quốc!



- Có mạt tướng!



- Chút nữa ngươi thống kê tên tuổi, chiến công, cuộc đời, kinh lịch, quê quán của các huynh đệ chiến tử, toàn bộ làm rõ ràng minh bạch từng người, ghi lại danh sách! Di thư di vật, thống nhất bảo tồn. Sau khi kết chiến, bẩm báo Bệ hạ, cấp thêm trợ cấp, để các huynh đệ nhập thổ vi an, không còn bận lòng!



- Rõ!



- Trận chiến này, thiết kỵ dành chiến công vĩ đại, huynh đệ xuất chiến cũng đều có công, cùng báo lên cho ta!



- Rõ!



- Về vị trí, bắt đầu!



Phó Báo Quốc ra lệnh một tiếng!



Hơn hai vạn bảy ngàn thiết kỵ đồng thời kéo cương.



Sau một khắc, lại dị thường phức tạp mà dừng lại.



Đột ngột dừng lại.



Mới rồi còn chưa phát giác, cho tới lúc này mới phát hiện. Ba vạn thiết kỵ xuất chiến lần này, trở về có hơn hai vạn bảy ngàn người, điểm này cũng không sai.



Nhưng mà số chiến mã trở về, lại có tới hơn hai vạn chín ngàn thớt!



Nói cách khác, trong lúc này còn chừng hai ngàn chiến mã vô chủ, từng con đều mờ mịt đứng tại chỗ, lo sợ luống cuống không yên.