Ta Là Chí Tôn
Chương 45 : Nhẹ nhàng tóm cường địch!
Ngày đăng: 08:58 30/04/20
Trong sương mù dày đặc, thanh âm mờ mịt của Lý Trường Thu vang lên.
“Nếu muốn giết ta, liền phóng ngựa tới đây.”
Vân Dương cười cười, nói: “Có Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này, ta dĩ nhiên là không dám bước vào, nhưng ngươi có dám ra đây sao?”
Trong thanh âm Vân Dương không chút nào che giấu như trút được gánh nặng.
Lý Trường Thu ẩn ẩn cảm thấy không ổn, nghiêm nghị nói: “Ngươi có ý gì?”
Vân Dương đứng tại cửa, thản nhiên nói: “Lý tiên sinh đại chiến cùng Ám Vệ phủ nguyên soái, lấy một địch trăm, quả nhiên anh dũng, bất quá, Lý tiên sinh dù sao cũng không có thông thiên chi lực, mà cao thủ phủ nguyên soái cũng không phải hạng người bình thường. Cho nên cuối cùng Lý tiên sinh vẫn là không địch lại.”
“Mà thủ đoạn cuối cùng Lý tiên sinh dùng để đào tẩu, chính là dùng Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này, đám cao thủ phủ nguyên soái xông vào không có người nào không bị Lý tiên sinh diệt sát… Sau đó chúng ta mới biết được, đây thủ đoạn cực ác độc của Lý tiên sinh, Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này một khi xuất hiện, trong vòng một khắc đồng hồ, tuyệt sẽ không tiêu tán.”
“Mà trong một khắc đồng hồ này, nếu có ai bước vào trong Thực Cốt Tiêu Hồn Yên, linh trí sẽ lập tức bị che đậy, linh hồn cũng sẽ bị Lý tiên sinh tùy ý thôn phệ, Lý tiên sinh không những không bị tổn thương, ngược lại mượn lực lượng thôn phệ linh hồn, có thể khôi phục tu vi.”
Vân Dương một thân áo tím, lãnh ý nói: “Thực Cốt Tiêu Hồn Yên, chính là thủ đoạn ác độc năm đó của Vạn Tà Độc Môn. Vốn thất truyền đã lâu. Theo ta biết, Thực Cốt Tiêu Hồn Yên vừa ra, không phải địch chết thì chình là ta vong.”
“Bởi vì, chính ngươi cũng bị vây ở trong Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này, không ra được.”
“Khả năng duy nhất có thể làm cho ngươi đi ra đồng thời an toàn rời khỏi, đó là khi địch nhân của ngươi không chút nghi ngờ xông vào, để cho ngươi thôn phệ linh hồn của hắn, sau đó ngươi liền có thể giết ra!”
“Đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi!” Vân Dương ngừng một lát lại nói: “Nhưng ngươi có lẽ không biết đây cũng là kế hoạch ổn thỏa nhất của ta. từ đầu đến cuối ta chỉ đợi, đợi ngươi xuất ra Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này!”
Lý Trường Thu thất hồn lạc phách: “Ngươi là ai?”
Vân Dương không đáp, thản nhiên nói: “Buổi tối hôm đó, sau khi ngươi chiến đấu, ta liền biết, tu vi của ngươi đã đạt đến thất trọng thiên, nếu tính đơn đả độc đấu, hiện tại người trong Thiên Đường thành này có thể tổn thương ngươi thực tình không nhiều.”
“Mà Hỗn Độc chi pháp của ta, chỉ có thể làm ngươi mất đại bộ phận chiến lực, cũng không thể khiến ngươi hoàn toàn vô lực. Cho nên ta có thể sẽ gặp nguy hiểm. Vì ít nhất cũng cần ba năm cái hô hấp, huyền khí của ngươi mới biến mất sạch sẽ.”
“Thời gian ba năm hô hấp này, nếu chiến đấu, mặc dù ngươi vô lực đề tụ huyền khí, nhưng ngươi bộc phát lực lượng linh hồn quyết tử phản công, có thể sẽ khiến ta bị thương nặng! Thực lực của ta không đủ, không có cách nào ổn thỏa tóm được ngươi lại.”
“Nhưng là… Hiện tại, ngươi ở trong Thực Cốt Tiêu Hồn Yên, ra không được.” Vân Dương nói: “Cho nên hiện tại ta đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi, bởi vì… Mỗi khi ngươi nghe ta nói một câu, độc trong cơ thể ngươi, lại ít nhiều hóa giải một phần huyền khí của ngươi.”
“Ta không vội, ta có thể cùng ngươi trò chuyện vui vẻ nha.”
Vân Dương nói: “Dù sao ngươi cũng không ra được, ta cũng không có chuyện làm. Cơ hội có thể cùng cừu địch nói chuyện trời đất, cũng không nhiều, hôm nay ngươi ta lại có thể tùy ý thỏa thích.”
Vân Dương trầm mặc một hồi, nói: “Như vậy hiện tại trong những người biết chuyện này, có ngươi, Tuyết Nhi cô nương, thị nữ bưng thức ăn vừa rồi, còn có ta, cùng quản gia của ta, tổng cộng là năm người.”
“Thị nữ không biết gì, sau khi bưng thức ăn vào, liền rời đi. Bất quá ngươi quên tính cả người trong túi a. Cho nên vẫn là năm người.” Vân Túy Nguyệt nở nự cười xinh đẹp: “Thế nào, không tin ta được hả?”
Vân Dương trịnh trọng nói: “Việc lớn không thể không cẩn thận, hi vọng Nguyệt cô nương thứ lỗi.”
Vân Túy Nguyệt lý giải gật đầu, nói: “Tuyết Nhi, là muội muội của ta.”
Vân Dương sững sờ, nói: “Là ta thất lễ.”
Vân Túy Nguyệt thở dài một tiếng nói: “Các ngươi… Cẩn thận một chút không có gì xấu cả.” con ngươi thu thủy của nàng nhìn Vân Dương, nói: “Thủ đoạn của ngươi để cho ta vô cùng kinh tâm động phách, hẳn là địa vị của ngươi không quá thấp a?”
Vân Dương đắng chát cười một tiếng: “Cùng các lão đại so sánh, ta còn kém xa lắm. Nguyệt cô nương, đa tạ hỗ trợ, để đảm bảo cho mọi chuyện. Tại hạ cáo từ trước.”
Vân Túy Nguyệt u oán nói ra: “Ngươi nhất định phải gọi ta là Nguyệt cô nương sao?”
Vân Dương sững sờ, chỉ nghe Vân Túy Nguyệt ai oán nói: “Kêu một tiếng tẩu tử(chị dâu) khó lắm sao?”
Hầu kết Vân Dương gian nan di động, rốt cục nói khẽ: “Nguyệt tỷ, không nên làm khó ta…”
Thần sắc Vân Túy Nguyệt ảm đạm một trận, lập tức lại gượng cười nói: “Có thể nghe ngươi gọi một tiếng Nguyệt tỷ, ta… Thật cao hứng.”
Trong lòng Vân Dương thống khổ.
“Về sau… Nếu có chuyện gì cẩn hỗ trợ… Có tin tức gì…” Vân Túy Nguyệt cầu khẩn nhìn Vân Dương: “… Tuyệt đối đừng quên Nguyệt Tỷ…”
Vân Dương trầm mặc một chút, nói: “Tuyệt đối sẽ không!”
Vân Dương lặng yên rời khỏi Thanh Vân phường, đi ra ngoài thật xa, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một bộ áo đỏ, vẫn đang thất thần đứng tại đại môn Thanh Vân phường.
Vân Dương cảm giác ngực mình tựa hồ bị đặt lên một khối đá lớn, trĩu nặng và khó chịu.
“Đã đem thân này giao quốc phúc, sao là thâm tình thù hồng nhan.”
Nhớ tới mỗi lần Ngũ ca Hỏa Tôn uống say liền ngâm ra hai câu thơ này, lại nhìn thấy một bộ áo đỏ si tâm không thay đổi, si ngốc chờ, Vân Dương chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Dịch: xonevictory