Ta Là Chí Tôn
Chương 463 : Nam nhi báo quốc!
Ngày đăng: 09:04 30/04/20
Cho đến khi Vân Dương lần nữa tỉnh lại, giật mình phát hiện bên người có ánh sáng yếu ớt quanh quẩn.
Bên cạnh hắn đang có một đám người đang tranh luận.
- Cho ta xem, cho ta xem một chút, chuyện này đúng là hiếm lạ a.
- Thực sự không thể tưởng tượng nổi, thực sự quá hiếm lạ.
- Ta xxx, vừa rồi ta nghe còn không dám tin tưởng, hóa ra lại đúng là thật!
- Trâu, thực con mẹ nó quá trâu!
- Ai da da...
- Thực sự là kỳ tích.
- Lão tử thực con mẹ nó phục, thực sự không thể tưởng tượng nổi, khó thể tin nổi...
- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực lòng không thể tin nổi chuyện này...
...
Vân Dương vừa tỉnh lại thấy như đang nằm mơ.
Con mẹ nó đến cùng là có chuyện gì, lộn xộn cái gì vậy?
Vân Dương mở to hai mắt, liền thấy trước mắt treo một loạt các loại đầu, tất cả đều mở to đôi mắt hiếu kỳ chấn kinh chắm chú nhìn hắn, tựa như nhìn thấy cái gì đó quý hiếm lắm vậy...
Loại cảm giác này giống như... Một đám người đang vây xem: Oa, ở đây có con cọp bị nhốt trong lồng này...
Trước đó tuy Vân Dương hắn mang danh hoàn khố, nhưng vẻ ngoài cực kỳ xuất chúng, bình thường cũng quen bị người nhìn qua ngưỡng mộ các kiểu... Dù sao cái gì đẹp thì được người thưởng thức cũng là chuyện đương nhiên... Thế nhưng tự mình biết chuyện của mình, bộ dáng của hắn hiện tại có gì đáng xem sao?
Vân Dương cảm thấy đại não còn đau rút từng chặp, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
- Các ngươi nhìn cái gì?
- Đứa nhỏ, suy cho cùng ngươi cũng bởi tiếp viện mà bị thương, đã như vậy chính là dũng sĩ Ngọc Đường, chỉ cần ngươi có một hơi, chúng ta coi như có phải dốc tận gia tài, cũng phải cứu ngươi bằng sống, ngươi cứ an tâm dưỡng thương nhé.
Một lão nhân khác nghiêm mặt nói:
- Đúng đó, đây là chuyện đáng làm, chỉ cần là người bị thương trên chiến trường, tất cả đều là anh hùng của chúng ta! Chớ nói chi thương thế của ngươi còn nghiêm trọng như vậy!
Ngụ ý rất rõ ràng, nếu không phải trải qua chiến đấu dị thường thảm liệt, thương thế há có thể nặng như vậy? Mà thân chịu thương thế nặng như thế lại vẫn chưa chết, chứng minh Vân Dương không phải người thường, cũng bởi vậy có thể suy ngược lại, chiến đấu mà Vân Dương phải đối mặt thảm liệt đến mức nào, đồng thời cũng chứng minh hắn chính là dũng sĩ trên chiến trường, là anh hùng Ngọc Đường!
Vân Dương nói khẽ:
- Hổ thẹn!
Mấy lão nhân cuống quít an ủi.
Vân Dương cảm thấy trong lòng như bốc lên một ngọn lửa ấm, một cỗ cảm giác cảm khái bành trướng trong lòng.
Trong nước có những người như thế, Ngọc Đường há có thể diệt? Ai có thể diệt?!
Sau đó, mấy lão nhân sợ quấy rầy Vân Dương nghỉ ngơi, tất cả đều nhẹ nhàng rút chân ra cửa, đem cửa nhẹ nhàng khép lại.
Vân Dương vẫn có thể nghe được tiếng thở dài nhẹ nhàng bên ngoài.
- Không biết... Lần này Cửu Tôn đại nhân có thể tham chiến hay không... Thế cục lần này... Nghe nói nguy hiểm chưa từng có, Đông Huyền cử quốc xâm chiếm...
- ... Đúng vậy, nếu không phải như vậy, sao ngay cả Bệ hạ cũng phải hạ Tử Chiến lệnh? Động viên cả nước, chung gánh quốc nạn, tình thế trước mắt, nghiêm trọng chưa từng có!
- Vất vả lắm mới có mấy năm thái bình, thế mà hiện tại lại phải loạn...
- Ai...
- Ta cũng thực không rõ, Ngọc Đường chúng ta xưa nay không chủ động trêu chọc người ta, cũng chưa từng chủ động gây chiến sự, vì cái gì mà những quốc gia kia cứ phải nhằm vào Ngọc Đường? Chẳng lẽ nhất định phải thống nhất thiên hạ mới có thể chết được nhắm mắt?
- Không hiểu, nói chung đây là suy tính của đám đại nhân vật, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được...
- Ai, hận không thể trẻ lại mười bảy mười tám năm, dù lão phu trở lại hồi bốn mươi tuổi, cũng dám lên chiến trường liều mạng với đám con buôn kia! Ngày nào cũng đánh như thế, dân ta sống thế nào cho được!