Ta Là Chí Tôn

Chương 473 : Chiến trường thảm liệt

Ngày đăng: 09:05 30/04/20


Cuộc chiến thảm liệt như vậy, tây quân chưa bao giờ được gặp phải, cũng chưa bao giờ thấy xuất hiện qua.



Dù sao bản chất của địch nhân cũng khác biệt, Đông Huyền cùng Tử U khác hẳn lẫn nhau.



Quân đội Tử U đế quốc, năng lực tác chiến đơn binh có thể nói là số một thiên hạ, nhưng mà đối đầu với quân đội siêu tác chiến của Ngọc Đường, chưa bao giờ có thể chiếm được thượng phong, tây quân luôn chiếm thượng phong của Tử U, vẫn luôn cảm thấy chiến lực của mình mới là đệ nhất Ngọc Đường, vậy nên trước đó Vương soái của tây quân mới nói, tây quân tiếp viện Đông tuyến, đồng thời cướp luôn danh hiệu đệ nhất quân Ngọc Đường, thế nhưng lúc này, nhìn thấy tình hình chiến đấu của Đông tuyến, tinh nhuệ Tây tuyến mới cảm thấy trái tim rơi lộp bộp!



Số lượng thi thể ở đây phải tính bằng hàng vạn... Vậy mà chỉ là một trận chiến!



Tôn Tử Hổ ngơ ngác tiến vào Thiết Cốt quan, lập tức nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, Phó Báo Quốc tự mình nghênh đón, dùng lễ tiết cao nhất để khoản đãi.



Nắm chặt tay Tôn Tử Hổ, trong mắt Phó Báo Quốc như ứa ra nước mắt.



Lúc này Thiết Cốt quan thực sự quá cần tăng viện!



Hoặc phải nói, từ đầu tới giờ Thiết Cốt quan luôn cần tăng viện, nhưng nhu cầu trước mắt đã thành lửa xém lông mày, nếu còn không có viện quân, chỉ sợ Thiết Cốt quan khó mà giữ vững, nguy cơ sớm tối, động tí là hủy!



Đối mặt thế công cuồng mãnh của Hàn Sơn Hà, bốn mươi vạn đại quân của Phó Báo Quốc dùng tốc độ khiến hắn đau thấu tim gan mà giảm bớt. Số chiến sĩ còn có thể chiến, hiện tại không đến hai lăm vạn người!



Mà hai lăm vạn người này, còn bao gồm mười lăm vạn thiết kỵ không thể tham gia thủ thành chiến, và ba vạn quân bí mật của Phó Báo Quốc.



Nói cách khác, quân số tham gia thủ thành vẻn vẹn chỉ có tám vạn người!



Tám vạn người này cơ hồ mỗi người đều mệt đến không chịu nổi, tinh bì lực tẫn, vẻn vẹn chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, lúc nào cũng có thể sụp đổ.



Sắc mặt Phó Báo Quốc tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, gầy đến biến dạng. Người xưa nay luôn chú trọng dáng vẻ như hắn, hiện lại miệng đầy râu mép, nhìn qua như một trung niên đại thúc nghèo túng tới cực điểm.



Nhưng mà cỗ sát khí quẩn quanh trên người hắn, nói rõ một điều, Phó Báo Quốc còn đang kiên trì, còn đang tuân thủ ước định ngày đó với Vân Dương!



- Phó đại soái vất vả! Tôn Tử Hổ suất lĩnh mười lăm vạn huynh đệ tây quân tới tham chiến, quân tiếp viện của Tây tuyến mặc Phó đại soái chỉ huy, kỷ luật nghiêm minh, ngôn xuất pháp tùy, tuyệt không hai lời



Có thể trở thành tinh nhuệ trong quân, cơ bản đều là lão binh tham chiến nhiều năm, chỉ cần nhìn thoáng qua chiến trường, Tôn Tử Hổ cùng mười lăm vạn quân Tây tuyến đã có thể có lý giải tương đối về tình hình chiến trận, càng như vậy lại càng thấy phục Đông quân!



Ngọc Đường đệ nhất quân, danh bất hư truyền, danh xứng với thực!



Đại soái a, ngài muốn chúng ta đoạt lại danh hiệu đệ nhất quân, cơ hội thực sự không lớn, chí ít chúng ta không đủ lòng tin!



Chiến đấu, luôn là song phương chiến!
Mắt thấy quân doanh gọn gàng sạch sẽ, không có một ai. Trên cái bàn nhỏ trong doanh còn có bút tích các tướng sĩ lưu lại, phía trên là một đống giấy vụn, mười lăm vạn quân Tây tuyến đều khóc như những đứa nhỏ.



- Ngày ba tháng chạp, đến Thiết Cốt quan, vì nước mà chiến. Mười huynh đệ cùng nghị định hậu sự, di thư cùng quân lương đều đã giao phó xong. Có điều, các huynh đệ đều không cho rằng mình sẽ phải chết, cười đùa một đêm.



- Mùng sáu tháng chạp, hôm nay bắt đầu chiến đấu, chúng ta còn chưa được xuất chiến, buổi chiều, nhìn thấy thật nhiều thi thể các huynh đệ bị chở về, đốt cháy, các huynh đệ còn lại một mảnh im lặng, toàn bộ doanh trại, tiếng kim rơi cũng nghe rõ mồn một.



- Mùng bảy tháng chạp, chúng ta xuất chiến. Ba vị huynh đệ chiến tử, lúc trở lại chỉ có bảy người. Chúng ta khóc lớn một trận.



- Mùng chín tháng chạp, chiến, hai vị huynh đệ chiến tử. Còn lại năm người, lại tự khóc lớn một trận, ai điếu thay các huynh đệ gặp nạn.



- Mười một tháng chạp, chỉ có ta cùng Tôn Đại Bưu trở về, lần này chúng ta không có nước mắt, không phải là khóc không ra nước mắt. Hai ta đem bài vị các huynh đệ thu dọn, lấy bạc mua rượu, uống say một đêm. Hai ta nói với các huynh đệ, chớ có đi quá nhanh, chờ chúng ta, chúng ta sẽ đuổi theo rất nhanh.



- Mười ba tháng chạp, Tôn Đại Bưu chiến tử...



Trong doanh trướng của Tôn Tử Hổ, trong một cuốn sách nhỏ, chỉ ghi chép đến mười ba tháng chạp, đằng sau cũng không còn nữa.



Chắc hẳn, trong chiến dịch sau đó, người viết cũng đã hy sinh báo quốc.



Đây chính là một bản ghi chép thường thấy trong quân.



Tiểu đội mười người, từ ngày ba tháng chạp đến mười ba tháng chạp, toàn bộ chiến tử, trước trước sau sau cũng chỉ mười ngày.



Trong đó, sáu ngày đầu còn chưa đến phiên xuất chiến.



Phía sau quyển sách nhỏ, đã bị xé rất nhiều trang, hẳn là được các vị tướng sĩ dùng để viết di thư.



Một trang cuối cùng, chính là viết tin “Tôn Đại Bưu chiến tử”, mặt sau còn có mấy chữ.



Chữ viết rất lộn xộn, tựa như viết xong lại bị xóa đi.



Tôn Tử Hổ căng mắt nhìn nghiên, chờ đến khi đọc ra được, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.



Đó là bốn chữ.



“Ta muốn về nhà...”