Ta Là Chí Tôn
Chương 476 : Thời khắc cuối cùng! (Thượng)
Ngày đăng: 09:05 30/04/20
- Lấy tình huống trước mắt mà nói, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm ba ngày!
Phó Báo Quốc nhắm chặt hai mắt, nhất thời chỉ thấy toàn thân vô lực, nếu không phải có ý chí nỗ lực chèo chống, cơ hồ đã ngã oạch xuống đất!
Đã có vài chục vạn cái nhân mạng nằm xuống ở đây, chẳng lẽ cuối cùng vẫn là không thủ được?
Vốn dĩ Phó Báo Quốc còn cho rằng, Thiết Cốt quan ở dưới tay hắn, chí ít còn có thể thủ vững thêm hai mươi ngày!
Trừ phi binh sĩ chết hết, nếu không Thiết Cốt quan tuyệt không thất thủ. Dù Hàn Sơn Hà có bản lĩnh lớn hơn nữa, nhưng cũng chỉ có thể quy quy củ củ mà ngươi thủ ta công!
Mà tiếp tục kiên trì, viện binh không ngừng đưa đến, nhất là Tây quân đến, khiến Phó Báo Quốc càng thêm nắm chắc.
Nhất là quân tình báo lại, Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái cũng đang xuất lĩnh đại quân, chạy vội tới đây, nhiều nhất chỉ thêm một ngày, liền có thể đuổi tới Thiết Cốt quan!
Điều này khiến hy vọng trong lòng Phó Báo Quốc không ngừng bà"nh trướng, hắn tự tin, mình tuyệt đối có thể kiên trì đến khi Thu Lão Nguyên soái đến, cùng nhau hợp binh, chống lại Hàn Sơn Hà, sau đó Ngọc Đường chỉ cần kiên trì, chống đến khi Cửu Tôn đại nhân tới giúp, có thể đảm bảo Đông tuyến an ổn.
Lại hoặc là cứ vậy giằng co tiếp, so tiêu hao, đánh đến khi hai nước đều không thể tiếp tục được nữa, như vậy chiến tranh cũng tự động kết thúc!
Đông Huyền dù có cử quốc xâm phạm, nhưng Thiết Cốt quan cũng có Đông tuyến toàn viên, Tây tuyến tinh nhuệ, cùng viện quân của Thu Lão Nguyên soái, thực lực cũng không kém quá nhiều, nhất là còn có Thiết Cốt quan, hùng quan bất phá làm chỗ dựa, trận chiến công phòng luôn là một bên phòng thủ chiếm ưu thế, nếu cứ tiếp tục so hao tổn, lấy tỉ lệ thương vong trước mắt mà tính, thế nào cũng là Đông Huyền thu thiệt lớn!
Trận chiến này, phần thắng của Ngọc Đường từ một thành đã lên tới ba thành, gió thổi đã nghịch chuyển!
Nhưng...
Phó Báo Quốc phát hiện, suy nghĩ của hắn chỉ là đơn phương suy nghĩ, Hàn Sơn Hà không hổ là đệ nhất danh tướng được cả Thiên Huyền đại lục công nhận, không biết có phải ngay từ đầu, đối phương đã trù tính tới điểm này hay không, nếu thực sự như vậy, vậy thực quá đáng sợ!
Tường thành Thiết Cốt quan xuất hiện biến đổi kinh người như vậy, khiến Phó Báo Quốc mất hết can đảm!
Binh mã của Lão Nguyên soái sắp đến, chiến cuộc cũng sắp nghịch chuyển, nhưng đúng vào lúc quan trọng này, lại xuất hiện sơ hở, tường thành có vấn đề. Hết lần này tới lần khác lại vào đúng chỗ đó, ngay cả tu sửa cũng không có biện pháp!
- Chẳng lẽ trời muốn vong ta. Trời muốn vong Ngọc Đường ta?!
Phó Báo Quốc thở dài một tiếng.
...
- Cơ hội!
Cơ hồi mà Hàn Sơn Hà chờ đợi thật lâu, cuối cùng cũng tới!
- Toàn quân tiến lên! Quyết trong một ngày một đêm, chiếm xuống Thiết Cốt quan!
Mà hôm nay, là ngày hai mươi hai tháng chạp!
Rất nhiều năm sau, hai nước vẫn đều nhớ kỹ ngày này.
Bởi vì hôm nay, chính là ngày lễ chung của cả hai nước.
Đông Huyền, xưng là: Chiến Hồn tiết!
Ngọc Đường, xưng là: Trung Hồn tiết!
Mỗi năm đến ngày này, cả Đông Huyền đều im lặng trầm tư.
Mà Ngọc Đường, mỗi năm đến ngày này, cả nước phục đồ trắng, hương nến đầy trời!
Sự khốc liệt của trận chiến này, bất kể là Đông Huyền hay Ngọc Đường, coi như những lão binh thân kinh bách chiến, thiết huyết nam tử không sợ sống chết, cũng đều phải gào rống một phen!
Thực sự quá thảm!
Trên đầu thành, cơ hồ không lúc nào mà không có ác chiến.
Không, đã không phải là cơ hồ nữa, mà là bao giờ cũng đều đang ác chiến!
Rất nhiều binh sĩ Ngọc Đường nỗ lực chèo chống, sức cùng lực kiệt dùng chút sức lực cuối cùng, nhìn thấy địch nhân xông lên đầu thành, trực tiếp dùng thân thể huyết nhục của mình xông lên, ôm lấy quân địch, cùng nhau lao ra khỏi tường thành mười lăm trượng, cùng nhau ngã thành bánh thịt!
Đây cũng là thủ đoạn sau cùng, cùng địch cùng vong, cùng đi cửu tuyền, cuối cùng cũng không lỗ lã!
Lúc này trên đầu thành, người cứ như sủi cảo rơi xuống, tiếng la giết đan xen cùng một chỗ, nói liền không ngớt.
Máu nóng chảy ra, hơi nóng xông lên không trung, trực tiếp hòa tan tuyết lớn giữa không trung, hóa thành từng giọt mưa tích tích.
Nhưng cho dù nước mưa từ trên trời rơi xuống, cũng vô pháp hòa tan máu chảy róc rách trên mặt đất!
Trong trời đông giá rét, vô số tướng sĩ ở trần, tóc tai bù xù lấy một loại tư thế điên cuồng chiến đấu.
Thân thể trần trụi lộ ra đầy vết sẹo!
Vết sẹo trên người chiến sĩ, xưa nay đều là những tấm huân chương vinh quang thực tế nhất, lúc này, cùng nhau lộ ra ngoài!
Chân chính bất kể địch ta, tất cả đều điên cuồng!