Ta Là Chí Tôn

Chương 58 : Cực hình bức cung

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


Sở Thiên Lang lập tức cảm thấy bất ổn.



Hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sắc bén tựa mắt chim ưng:



- Rốt cục ngươi là ai?



Khóe miệng Vân Dương khẽ nhếch lên, lộ ra một tia tàn nhẫn, chậm rãi nói:



- Nói thật với ngươi, ta không phải người của hoàng đế bệ hạ, cũng không phải người của thái tử điện hạ, càng không phải là người của Tứ Quý lâu.



Vẻ sợ hãi trong mắt Sở Thiên Lang ngày càng đậm. Hắn biết rằng, bản thân cơ bản đã rơi vào một cái bẫy.



Một cái bẫy vô cùng độc ác.



Nguyên vốn hắn cho rằng có thể đào thoát từ trong tay tứ đại gia tộc là đã an toàn. Nhưng xem hiện trạnh, tựa như vừa thoát hang sói lại vào hang cọp, tình huống càng thêm nguy hiểm.



Với Tứ đại gia tộc kia hắn còn biết rõ lại lịch gốc gác, còn thiếu niên thần bí này hắn không có bất kì thông tin nào, mà cái nào mình không biết thì nó càng thêm đáng sợ.



- Người nhà ngươi đã chết hết.



Thanh âm của Vân Dương chậm rãi, rõ ràng từng chữ nói:



- Vì thế, ta không có gì để áp chế ngươi cả. Trong khi… thông tin mà ta muốn biết chỉ có thể lấy từ ngươi.



Ánh mắt hắn tựa thua thủy hàn đàm nhìn thẳng vào Sở Thiên Lang:



- Cho nên, ta hi vọng ngươi... Chuẩn bị sẵn sàng.



Sở Thiên Lang cười hắc hắc, nghiệm nghị nói:



- Ngươi có thể thử một chút, thử xem có thể lấy được thông tin hữu dụng từ chỗ Sở mỗ hay không!



Vân Dương cười tủm tỉm nói:



- Đương nhiên, đương nhiên. Kỳ thực ta cũng không hi vọng, vừa tát tai một cái mà ngươi đã phun hết thông tin ra... Như thế thực không thú vị, cũng không tạo cho ta cảm giác thành tựu.



Sở Thiên Lang cười lạnh:



- Cái khác không rõ, nhưng một thân xương cứng này, nếu làm ngươi đau tay cũng không thể trách ta.



- Ta cũng đang muốn biết, đến cùng xương cốt ngươi có thể cứng đến bao nhiêu.



Vân Dương ôn nhu nói:



- Chẳng lẽ ngươi chưa phát hiện? Toàn thân hiện tại như đang nhũn ra a?



Sở Thiên Lang sững sờ, lập tức vận công cảm ứng, ngay sau đó hắn kinh hãi phát hiện, huyền công toàn thân đã hoàn toàn biết mất.



Đan điền hoàn toàn trống rỗng.



Hơn nữa hắn phát hiện toàn thân vô lực, bắp thịt trở nên lỏng lẻo, xương cốt rã rời, thậm chí răng đều trở nên mềm nhũn.



Cùng với đó, một cỗ cảm giác choáng váng tập kích vào não hải.



Sở Thiên Lang đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn giật nảy cả mình kinh hãi ngẩng đầu:



- Thần Tiên Hận?!




- Ta thích nhất người thẳng thắn gan dạ.



Hắn khẽ vươn tay, đem miếng vải vừa nãy lại nhét vào miệng Sở Thiên Lang, quan tâm nói:



- Chút nữa sẽ rất đau, coi chừng cắn vào lưỡi đó. Ta thật sự rất quan tâm ngươi a… ha ha…



Hai tay Vân Dương nhanh chóng bay múa, Ma Quỷ Trừu Cân đồng thời triển khai với tứ chi Sở Thiên Lang.



Toàn thân Sở Thiên Lang trở nên run lẩy bẩy…



Vân Dương quy người lại, bình tĩnh đi ra ngoài:



- Không vội. Sở Thiên Lang, ta có thể đảm bảo ngươi có thể sống ở đây ít nhất mười năm! Chúng ta có thời gian mười năm để từ từ nói chuyện a. Ngươi phải tin tưởng ta, chỉ cần ta không muốn, ngay cả chết ngươi cũng chết không được.



Trên mặt Sở Thiên Lang lộ ra vẻ cực hạn sợ hãi, hắn muốn mở miệng nhưng loại thống khổ thấu tim này ập tới như thủy triều. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Dương đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.



Thân ảnh Vân Dương vừa bước tới cửa:



- Haiz, cái tính mềm lòng không bỏ được. Ta không thể nhìn nổi người khác phải chịu khổ, cho nên nhất quyết ra ngoài, mắt không nhìn, tâm không phiền. Sở trang chủ hảo hảo mà hưởng thụ, cũng không cần cảm tạ ta.



Nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên hắn lui mấy bước, khẽ vươn người, đưa tay điểm chính xác tại huyệt Thái Dương của Sở Thiên Lang, một cỗ khí lạnh thanh lương thấu chỉ truyền vào trong đầu đối phương:



- Suýt nữa quên mất, cỗ lực lượng này có thể giúp ngươi không hôn mê…



Lúc này Vân Dương mới thản nhiên ra ngoài.



Ác Ma!



Ác Ma!



Trong lòng Sở Thiên Lang điên cuồng mắng chửi.



Từng cơn đau đớn kéo tới như thủy triều, song sau cao hơn song trước. Khiến hắn ngay cả rên cũng không rên được, chỉ có thể thống khổ dãy dụa, nghe âm thanh xương cốt va chạm vào nhau…



Lần đầu Sở Thiên Lang biến đến cái gọi là… sống không bằng chết.



Qua chừng một khắc đồng hồ, Vân Dương mới mở cửa đi vào, đưa tay vỗ vỗ trên người Sở Thiên Lang, giải trừ nỗi thống khổ của hắn. Tiếp đó tươi cười, chân thành nói:



- Sở trang chủ, hiện tại nguyện ý trả lời a?



Sở Thiên Lang thở dốc từng ngụm, tham lam hô hấp không khí, hai mắt vô thần đục tựa tro tàn. Dường như một tia lực lượng cuối cùng của hắn cũng đã bị thống khổ vô biên vừa nãy kéo đi!



Vân Dương tủm tỉm cười nói:



- Ừm? Thật đúng là xương cốt rất cứng rắn, còn chưa chịu nói đúng không?



- Ta nói!



Bờ môi Sở Thiên Lang run rẩy:



- Chỉ cầu ngươi cho ta một cái thống khoái!



------------------------



Phóng tác: xonevictory