Ta Là Chí Tôn

Chương 646 : Ác chiến

Ngày đăng: 09:07 30/04/20


- Những người này, từ đâu xuất hiện? Thuộc thế lực nào?!



Vân Dương thầm nghi hoặc, không ngừng ước định suy đoán.



Lần tập kích này, từ đầu đến cuối, Thượng Quan Linh Tú vẫn bị Vân Dương kéo theo, bay tới bay lui, từ trên lầu nhảy xuống, ác chiến giữa không trung, xông lên đầu tường, mãi cho đến lúc này từ đầu tường nhảy xuống, thậm chí sau khi bình ổn hạ xuống nhìn thấy sắc mặt dị thường của Vân Dương.



Thượng Quan Linh Tú chỉ nói một câu:



- Hai người tới Vân phủ báo tin!



Đối mặt với tình huống ác chiến như vậy, hai hộ vệ của nàng có ở lại cũng chỉ có một đường chết, hơn nữa còn tạo thành vướng víu, tuyệt không có bất cứ trợ giúp hữu ích nào!



Vậy không bẳng để sức đi báo tin.



Sau đó nàng chỉ làm một chuyện: Tĩnh tâm, vận công, đề khí, khinh thân.



Tận lực giảm bớt trọng lượng thân thể, hộ tống Vân Dương gián tiếp xê dịch, để thân thể mình không ảnh hưởng đến Vân Dương.



Vân Dương động thế nào, nàng động theo như thế.



Để tránh tạo thành phiền phức cho Vân Dương, nàng càng cố không để phát ra nửa điểm thanh âm.



Nàng cũng không nói: “Buông ta ra, mình ngươi chạy đi” hay là “Mặc kệ ta...”...



Bởi vì nàng biết rõ, mấy lời đó chẳng khác nào nói nhảm, chỉ khiến Vân Dương phân tâm chú ý.



Chỉ riêng điểm này, liền có khả năng dẫn đến hậu quả ác liệt nhất.



Nói như vậy, không những chắc chắn Vân Dương không buông nàng xuống, ngược lại còn là một loại vũ nhục với cường giả như Vân Dương!



Càng khiến cho tình thế thêm nguy hiểm!



Toàn bộ quá trình xuống tới đây, nàng chỉ tận sức làm cho thân thể mình nhẹ, nhẹ một chút, lại nhẹ một chút...



Dùng hết khả năng để Vân Dương không phải thêm gánh nặng.
Tử bào phiêu dật, hàn quang lấp lóe.



Vô số thiên địa nguyên khí điên cuồng tụ lại.



Đối phương có tổng mười một cao thủ, trong đó còn có hai vị có tu vi Đạo cảnh.



Bằng đội hình như vậy, muốn đánh chết hắn cũng không phải nói chơi!



Nếu không phải hắn may mắn đóng lại cánh cửa lúc trước, tranh thủ được thời gian giảm xóc, e là sớm đã ngã xuống trên kia.



Giờ khắc này, tinh thần Vân Dương hắn thanh lãnh dị thường, như băng như tuyết.



Ngoại trừ chém giết trước mắt, hoàn toàn không còn để ý tới bất cứ việc gì.



Sống chết trước mắt, hắn tận khả năng thôi động Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, Huyền khí tinh thuần không ngừng vận chuyển khắp thân thể.



Trong lúc nguy cấp này, thứ duy nhất có thể nhờ cậy, cũng chỉ có công pháp của mình.



Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, có được tốc độ hồi phục nhanh hơn bất kể người nào, đây cũng chính là ưu thế lớn nhất của hắn trong trận chiến này.



Ánh mắt hắn không quá chú ý tới địch nhân bốn phía, lại đem đại đa số sự chú ý tập trung trên mũi đao trên tay, ý chí ngưng tụ, tinh khí thần, như hợp thành một!



Từ trước đến nay, đây là lần đầu trong chiến đấu mà Vân Dương hắn tiến vào cảnh giới này.



Trước đó từng gặp nhiều chiến sự, địch nhân có cảnh giới còn cao hơn hiện tại, đương nhiên kinh lịch cũng càng nguy hiểm hơn hiện tai, nhưng cảnh giới của hắn khi đó còn xa xa không đạt đến độ cao như hiện tại.



Mà trong lúc này, đứng trong hoàn cảnh tứ bề thọ địch, bầu không khí giết chóc ngưng thực bao trùm, thân hãm cực cảnh, Vân Dương lai đột nhiên tiến vào cảnh giới này.



Hắn có thể cảm giác được, đại địa dưới chân hắn không ngừng kéo dài.



Trong tu duy chỉ có một mảnh không minh lưu thấu, tựa như Đại Thiên thế giới đều trong cảm giác của hắn!



Một cảm giác kỳ diệu đến cực điểm!