Ta Là Chí Tôn

Chương 665 : Thầm khổ

Ngày đăng: 09:07 30/04/20


Mà Kế Linh Tê lại thâm trầm buồn nản!



Chuyện hôm nay, không chỉ chứng thực cho Thượng Quan Linh Tú thấy, mà Kế Linh Tê cũng muốn chứng thực, muốn thử một lần.



Dù sao lần này Vân Dương có tiến bộ rất lớn, tu vi cũng đã cùng cấp với nàng, nếu may mắn có thể áp chế hồng quang, như vậy dù nàng có vì thế mà thụ thương, đó cũng là chuyện đáng giá!



Thậm chí chỉ cần hồng quang này không còn cường thế như thế nữa, mặc dù vẫn không thể làm cái kia với Vân Dương, nhưng bình thường ôm hôn một chút cũng được, ngẫu nhiên... Vẫn phải cho hắn một chút cơ hội, để hắn nếm chút ngon ngọt...



Nhưng hiện tại, hiện thực tàn khốc trực tiếp đập vụn chút tâm tư thiếu nữ của nàng.



Hiện giờ, chỉ muốn nghiến răng chỉ lên trời mà mắng lớn!



Lão già thất đức, sao lại có thể hạ cái cấm chế quái đản này cho nàng a!



Ngươi con mẹ nó sao không hạ cho lão bà ngươi đi...



Hỗn đản hỗn đản....



Ta chọc ngươi sao? Thế mà ngay cả yêu đương, cũng không cho ta nói chuyện!



Về sau ta phải làm sao?



Nàng cùng Vân Dương đã sớm lộ rõ hai bên lưỡng tình tương tuyệt, nhưng... Như vậy?



Hiện tại, Kế Linh Tê đoán chừng: Nếu nàng nói với Vân Dương: Ta thích ngươi.



Sau đó Vân Dương liền rùng mình một cái, xoay người bỏ chạy...



Có yêu đường gì như thế sao?



Loại tình huống này nói ra rất dài dòng, dùng bút mực cũng không đủ hình dung, nhưng trên thực tế. Trước trước sau sao mới chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt.



Vân Dương bay ra ngoài, ngã xuống, bất tỉnh... Hai người sửng sốt một cái, lập tức nhanh chóng chạy đến, ôm Vân Dương trở lại phòng, an trí hắn trên giường, mớm nước mớm thuốc, cẩn thận chăm sóc.



Ừm, đáng thơi cho Vân Dương, mới rời giường còn chưa đầy một canh giờ, giờ đã lạo hấp hối nằm lại, đúng là chả cái dại nào bằng cái dại nào...



Chờ Vân Dương tỉnh lại, thấy Thượng Quan Linh Tú lo lắng nhìn hắn, còn Kế Linh Tê thì áy náy cùng buồn nản vụng trộm nhìn qua...



- Ai...



Vân Dương tỉnh lại, chuyện thứ nhất là cất tiếng thở dài.



Tiếng thở dài này, khiến người nghe không kìm nổi mà thương tâm, rơi lệ, bi kịch đến mức khiến người cảm thấy hoài nghi nhân sinh!



- Linh tế a... Muội tử a... Cô nương a... Ách... Tổ tông a...



Vân Dương đắp tay lên trán, hữu khí vô lực nói:



- Ngài làm... Sao phải làm vậy a a a...



Kế Linh Tê càng thêm áy náy, cúi đầu, tựa như phạm tội lớn ngập trời, tiếng như muỗn vằn:
Kế Linh Tê nghẹn ngào.



Vân Dương vốn không hiểu phong tình, như vậy tầng giấy cuối cùng giữa nàng cùng Vân Dương cũng chưa mở, như vậy cũng không sao.



Nhưng hiện tại, hai bên đều hiểu tâm ý của nhau, cũng đều ẩn ẩn có ý tiếp nhận đối phương.



Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ngay trong cái lúc ngọt ngào mấu chốt nhất lại xuất hiện vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề nan giải!



Đối với Kế Linh Tê mà nói, điều này tàn khốc tới cực điểm!



Nam nhân mà nàng yêu bằng cả sinh mệnh, thế nhưng lại không thể tiếp xúc thân cận dù chỉ một chút!



Trên đời này, còn có chuyện gì càng máu chó hơn chuyện này sao?



Vân Dương cũng biết Kế Linh Tê đau lòng, ôn nhu an ủi:



- Yên tâm yên tâm, cấm chế trên người ngươi dù rất mạnh, thế nhưng vẫn chỉ lấy tu vi làm căn cơ thiết trí, bằng vào tu vi hiện tại của chúng ta, có lẽ không cần tới mấy năm là có thể giải, đến lúc đó vẫn có thể...



Nói đến đây, Vân Dương đột nhiên im lặng, nói thế nào bây giờ? Lúc đó vẫn có thể làm gì a?



Vân Dương há miệng, im lặng nửa ngày.



Kỳ thực đâu chỉ là hắn, ngay cả Thượng Quan Linh Tú cùng Kế Linh Tê cũng đột nhiên đỏ mặt.



- Lưu manh!



Trên mặt Kế Linh Tê rõ ràng còn mang theo nước mắt, nhưng trong nháy mắt vì ngượng ngùng mà trở nên đỏ bừng, kiều diễm ướt át, khiến người say mê:



- Im miệng! Nói nhăng gì đấy!



Nói xong lại tự thở dài một hơi.



Vân Dương nói không sai, nhưng độ cường hoành của cấm chế này...



Chỉ sợ, hắn có đột phá thêm mười cấp... Cũng chưa chắc



đã có thể...



Hơn nữa, dù chủ là mười mấy cấp... Nhưng lại cần bao nhiêu thời gian mới có thể đạt được?



Nếu như nàng tứ tiếp tục duy trì tiến bộ bằng cách nằm mơ như này, đoán chừng đúng thực là không cần mấy ngày là có thể đột phá, thế nhưng cấm chế này dùng thực lực của bản thân nàng làm căn bản, muốn tự hóa giải, khó càng thêm khó.



Mà phương hướng khác lại phải xem Vân Dương?



Nhưng Vân Dương nào có điều kiện như nàng? Mười mấy cấp, cần mười năm hay là hai mươi năm, lại hoặc là ba mươi năm xa xôi hoặc là cả đời người?!



Phải biết, tu vi của nàng càng cao, như vậy độ khó để cho Vân Dương phá giải lại càng lớn!



Tiểu cô nương thầm thấy trăm mối ngổn ngang, nghĩ đi nghĩ lại, suýt chút bật khóc!